Ngồi buồn nghĩ chuyện vu vơ

Minh Văn

Cũng có người cho rằng chẳng hơi sức đâu mà đi lo nghĩ chuyện thiên hạ. Vì ai có thể suốt ngày thương vay khóc mướn kiếp nhân gian? Tôi lại nghĩ hơi khác một chút, chúng ta là cuộc sống, cuộc sống là chúng ta, nó là một chứ chẳng phải hai đâu. Cho nên các bạn đừng có ngạc nhiên, khi thấy mình đôi lúc cũng ngồi buồn mà nghĩ chuyện vu vơ.

Cuộc sống có những chuyện dễ khiến chúng ta phiền lòng. Ví như có kẻ hay hành hung đánh vợ, cho dù cô ấy là người đảm đang xinh đẹp, bao người mơ ước. Báu vật trong tay mà không biết quý, lại khinh rẻ vùi dập. Để rồi đến nổi cô vợ không còn chịu được sự vũ phu của chồng mà đâm đơn ly dị. Chứng kiến cảnh cô gái ra toà với khuôn mặt sưng húp, ai cũng phải xót xa. Rất nhiều người phụ nữ âm thầm chịu đựng tủi nhục, chỉ vì hai chữ “nhẫn nhịn”. Họ
cho rằng làm như vậy là để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Thực ra đó là một quan niệm rất sai và lạc hậu. Vì mình càng nhẫn nhịn thì đối phương càng lấn lướt và coi thường. Vậy thì còn đâu là sự “bình đẳng” kia chứ. Thành ra không những không giữ được hạnh phúc, mà còn mang thiệt vào thân. Dĩ nhiên lỗi này một phần thuộc về cái xã hội mà họ đang sống, và các cơ quan chức năng.
Có dương thì ắt sẽ có âm, đó vốn là quy luật. Thế gian có kẻ hay đánh vợ thì cũng có kẻ hay đánh chồng. Có những anh chàng dung mạo phi phàm, đường đường một đấng trượng phu (thậm chí là râu quai nón như Từ Hải), ấy nhưng lại sợ sệt và phục tùng vợ một cách vô điều kiện. Những người như vậy là đã mắc chứng “sợ vợ”, điều mà thiên hạ vẫn gọi là “anh hùng râu quặp” đó, thưa quý vị. Lắm anh khi đứng nói chuyện với những người khác thì hoa chân múa tay, giọng sang sảng như lãnh tụ, nhưng hễ thấy cô vợ xuất hiện là tự dưng hạ thấp giọng xuống rồi im hẳn. Kể cũng lạ? Hay có người ra ngoài xã hội thì rất tài ba xuất chúng, kẻ dạ người thưa, nhưng mỗi khi bước chân về đến cổng là chân tay mềm nhủn, đi lại khép nép, ăn nói nhỏ nhẹ hiền lương. Âu cũng là do cái uy của bà vợ vậy.
Lại có anh nọ tính hay nhậu nhẹt và lô đề. Mỗi lần thiếu tiền anh ta lại về nhà lấy trộm tiền của vợ. Khuyên can mãi không được, chị vợ liền nổi xung mà vật cổ hắn xuống giường đánh cho một trận tơi bời. Thấy hắn còn kháng cự, hai đứa con cũng xông vào giữ chặt lấy bố. Thế là chị vợ tha hồ leo lên lưng chồng mà quất bồm bộp. Lần nào cũng vậy, cứ phát hiện ra chồng lấy trộm tiền là chị ta lại đánh. Hàng xóm nghe nhiều rồi thành quen. Cũng may mà anh chàng này thông minh lanh trí, biết chuyển bại thành thắng trong gang tấc. Ấy là mỗi lần bị vợ đánh bồm bộp thì anh ta lại hét lên: “Đánh cho mày chết này! Chết này!...”. Thành ra hàng xóm cứ nghĩ là hắn đánh vợ chứ không phải bị vợ đánh. Đây cũng là một bài học hay, vẫn có những người biết linh hoạt để “thua trong thế thắng”, nhằm gỡ chút thể diện cho các đấng nam nhi.
Một anh nữa thì suốt ngày bị vợ véo tai và mắng nhiếc. Tình cảnh như vậy đã hơn 20 năm rồi. Sự nhẫn nhịn đó là vĩ đại, tuy nhiên đôi lúc cũng có chút kháng cự. Bữa nọ như mọi lần, mụ vợ lại xách tai hắn lên mà chửi bới. Nhưng lần này thì khác với mọi khi. Hắn vùng ra khỏi tay vợ, rồi chỉ thẳng vào mặt mà nói sang sảng:
- Tao nói cho mà biết nhé! Người ta đã sợ thì để cho người ta sợ. Không phải cứ lúc nào bà cũng bắt nạt tôi được đâu. Hơn 20 năm nay tôi nhịn bà, không phải vì tôi sợ nghe chưa. Chỉ là vì tôi nghĩ đến hạnh phúc con cái, bây giờ chúng nó lớn rồi thì chẳng còn ai nể ai nữa đâu nhé!...
Quá bất ngờ trước lời tuyên bố “phản nghịch” của ông chồng, mụ vợ liền hai tay đứng chống nạnh, trợn mắt mà quát lên:
- Á à! Ông dám phản kháng lại tôi phỏng? Để rồi tôi xem ông dám làm cái gì nào?...
Nói rồi mụ ta túm lấy cổ áo hắn mà đẩy một cái ngã chỏng quèo. Thế là xong, cuộc nổi dậy như vậy coi như đã bị dập tắt.
Chứng kiến cảnh đó, đứa con trai lớn bỉu môi nói mỉa:
- Bố không sợ mẹ đâu, mà chỉ “hãi” thôi!.
Quả là có nhiều bậc nữ nhi không phải tay vừa. Thật xứng với niềm ao ước của nữ sĩ Xuân Hương:
“Thân này ví đổi làm trai được
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu”.

Trước đây có một vị lãnh đạo Việt Nam đi thăm Thái Lan. Ông ta tự hào khoe với nhà Vua Thái Lan rằng: “Nước tôi đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ”. Nhà Vua nhũn nhặn trả lời: “Đất nước chúng tôi hai trăm năm nay không cho chiến tranh, đó cũng là điều đáng tự hào. Thưa ngài!”.
Đường lối của đất nước Thái Lan thật tuyệt vời, yêu chuộng hoà bình mà không hiếu chiến. Hoà bình sẽ mang lại hạnh phúc và thịnh vượng, chúng ta đều biết điều đó mà. Người xưa cũng có câu: “Hoà khí sinh tài”, thật đúng phải không quý vị? Chứ không ai dại gì mà lại ham hố đánh nhau, có thắng được thì cũng tan nát hết cả rồi, còn lấy đâu ra hạnh phúc phồn vinh nữa. Đất nước cũng vậy, mà gia đình cũng thế.

Cho nên câu “May hơn khôn” cũng không sai. Ai may mắn thì gặp được người bạn đời tốt, biết điều và ý hợp tâm đầu. Nếu không thì cũng đành phải chịu vậy, vì con người ta thì ai cũng có ưu có nhược cả. Cho nên phải yêu thương và giúp nhau cùng tiến bộ để mà xây dựng hạnh phúc. Sở dĩ nói “May hơn khôn” là vì, nhiều khi do hoàn cảnh đẩy đưa mà nên vợ nên chồng, chứ không phải cứ nhất nhất theo ý mình được. Có lúc quyết tâm lấy nhau thì lại không thành, nhưng tự nhiên gặp gỡ lại nên duyên. Duy tâm hơn một chút thì gọi đó là số kiếp và duyên phận vậy.

Thế đấy, chẳng thà mới lớn lên thấy cô nào vừa mắt là cưới phứt đi cho rồi, như vậy lại yên chuyện. Chứ một khi đã biết suy nghĩ đôi chút thì lại thấy sợ. Kẻ không biết thì hay làm bừa làm liều, vì “Điếc không sợ súng” mà. Cứ tình hình mà có nhiều cô nàng hay đánh chồng như vậy thì cũng thấy nản chí lắm. Vì không phải ai cũng hiểu cho cái lý tưởng hòa bình của mình được.

Tác giả gửi đến DienDanCTM

0 comments:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More