Nguyễn Anh Minh
Gửi cho BBC từ Sài Gòn
Trong số hơn 800 tờ báo, số báo sống được nhờ lượng phát hành chỉ trên dưới 10 tờ |
Báo chí Việt Nam hiện đang không thoát khỏi guồng quay số
hóa, điện tử hóa nhưng dường như đang loay hoay giữa ngã ba đường và xu hướng
thấy rõ nhất là lá cải hóa.
Chưa có một tờ báo mạng nào được xem là chuyên nghiệp,
thông tin chuẩn xác, đáng tin cậy. Nói như một nhà bình luận trong nước, cả
làng báo (mạng) là “một vườn cải xum xuê”.
Sụt giảm
Theo Bộ Thông tin-Truyền thông Việt Nam, tính đến ngày
26/12/2013, toàn quốc có 838 cơ quan báo in với 1.111 ấn phẩm, 70 báo điện tử,
19 tạp chí điện tử và 265 trang thông tin điện tử tổng hợp của các cơ quan báo
chí.
Trong số hơn 800 tờ báo, số báo sống được nhờ lượng phát
hành chỉ trên dưới 10 tờ, theo một số nhà báo trong nước.
Vài năm trở lại đây, những báo có số phát hành hàng đầu
như Tuổi trẻ, Thanh niên, Công an TPHCM, Phụ nữ… cũng sụt giảm lượng phát hành ở
mức rất đáng kể.
Phó tổng biên tập của một tờ báo vừa kể tiết lộ, lượng
phát hành của tờ báo đã giảm tới 1/3 chỉ trong vòng hai năm, còn khoảng 200
ngàn bản/kỳ.
Số phát hành của tờ báo thường được giữ bí mật và con số
công khai thường lớn hơn nhiều so với thực tế, một cách để duy trì quảng cáo.
Tại Việt Nam, cho dù có tới 800 tờ báo in, nhưng số tờ
báo bán được (bán trên sạp báo và đặt báo dài hạn) cũng chỉ tính trên con số
10.
Thời gian vừa qua, hầu hết những “phóng viên”, “nhà báo”
bị bắt với cáo buộc tống tiền các doanh nghiệp đến từ nhóm báo này. Một cách
khác để tồn tại là “đánh thuê” theo đơn đặt hàng dưới cái gọi là “hợp đồng truyền
thông”, tức là được trả tiền để viết “đánh” ai đó.
Tuy những tờ báo này ít được xã hội biết đến nhưng cứ có
bài được dán mác “chống tiêu cực” là cũng đủ để ai đó gặp rắc rối.
Tuy nhiên, cách tồn tại này ngày càng tỏ ra mong manh, nhất
là trước hiện tượng báo mạng, trang tin điện tử trăm hoa đua nở và chuyện “được/bị
lên báo” nay trở thành “thường ngày ở huyện”.
Sự phát triển của internet, của các thiết bị đọc điện tử
dẫn đến việc đọc tin tức trên mạng trở nên phổ biến.
Tính tới tháng 11/2012, có khoảng 31,3 triệu người dùng
Internet ở Việt Nam (chiếm gần hơn 35 % dân số cả nước, theo Trung tâm Internet
Việt Nam. Hầu hết người dùng Internet đều ở tuổi từ 20-40.
Có người nói tại Việt Nam hiện nay, mạng xã hội là nguồn
tin chính. Thực ra đây cũng chỉ là phỏng đoán. Chưa có nghiên cứu thực sự nào
chứng minh điều này.
Nhưng xu hướng lá cải hóa nền báo chí là điều nhiều người
thấy rõ.
Sự phát triển của internet, của các thiết bị đọc điện tử dẫn đến việc đọc tin tức trên mạng trở nên phổ biến |
Để hiểu thêm về xu hướng của báo chí Việt Nam, cần thiết
phải nhìn vào nguồn tài chính để các tòa báo tồn tại.
Trong khi báo in sụt giảm và nhiều tờ báo đang chuyển qua
hình thức kỹ thuật số, tại thị trường Việt Nam, quảng cáo trên truyền hình vẫn
chiếm đa số.
Theo một thống kê, năm 2012, doanh thu quảng cáo toàn thị
trường đạt 20.400 tỷ đồng, tăng 30% so với năm 2011.
Trong đó, truyền hình chiếm 18.246 tỷ đồng, tăng 136% so
với năm 2011; quảng cáo trên báo in và tạp chí giảm khoảng 8%, đạt 2.151 tỷ đồng
và phát thanh giảm gần 20%, với chưa đầy 25 tỷ đồng.
Tính theo tỷ lệ, quảng cáo trên báo in chiếm khoảng 8%,
truyền hình 78%, internet 9% và quảng cáo ngoài trời chiếm 4%. Tuy nhiên, năm
ngoái doanh thu quảng cáo trên báo đã giảm 1,3% trong khi các phương tiện truyền
thông khác giữ con số tốt hơn nhiều.
Điều này khiến nhiều tờ báo phải đấu tranh để tồn tại bởi
việc sụt giảm doanh thu.
Cuộc chiến “câu
view”
Để tồn tại, các tờ báo điện tử Việt Nam buộc phải bước
vào cuộc chiến “câu view” (tăng lượt xem) bằng gần như mọi giá. Các đề tài liên
quan đến sex, giật gân, người giàu có, người đẹp, các nhân vật giải trí của giới
bình dân (chiếm đa số)… được khai thác triệt để…
Có thể nói, trong cuộc chiến tranh giành miếng bánh nhỏ
bé của thị trường quảng cáo online chưa thực sự lớn mạnh, nhiều báo mạng lao
vào tranh đua bằng chiêu bài lá cải một cách tuyệt vọng.
Những từ khóa gây sốc, cho dù hầu hết vi phạm những quy tắc
của báo chí đứng đắn về tính khách quan, trung dung của người làm báo, được tận
dụng tối đa nhằm thu hút lượt đọc.
“Kinh hoàng”, “nghẹn lòng”, “đắng lòng”, “hé lộ”, “bóc mẽ”,
“gây sốc”, “bất ngờ”… là những động từ, tính từ chủ quan của tờ báo được tận dụng
tối đa trên các hàng tít.
Báo mạng cũng là giới “sáng tạo” ra những khái niệm mới
và khiến chúng phổ biến: “giàu như đại gia” (cho dù không biết đại gia này có
bao nhiêu tiền, nhà to thế nào), “đẹp như hotgirl” (?).
Nhiều tờ báo, thậm chí sẵn sàng đưa lên những câu chuyện
gần như không có tính báo chí, chỉ miễn có người kích chuột vào là được. Một tờ
báo mạng hồi đầu năm khai thác chuyện một cô gái không nhịn được đã “ị đùn”
trên xe khách đường dài.
Bài báo “bốc mùi” này tuy sau bị phê phán, nhưng đối với
những người làm báo, đó có thể xem là “thành công” bởi “câu được view”.
Người ta giờ đây cũng sẵn sàng đưa lên đủ loại tin đồn
chưa được kiểm chứng, thậm chí dùng những thứ được tung lên mạng xã hội, không
qua thẩm định và tác nghiệp của phóng viên, miễn là thu hút trí tò mò.
Các tờ báo mạng đều na ná giống nhau ở đề tài, ngôn ngữ.
Có một điểm chung là họ đều nhắm đến những từ khóa “sốc, sex” mà họ cho là thu
hút độc giả để đưa lên tít.
Ngôn ngữ của báo mạng dần giống như truyện kiếm hiệp Kim
Dung với “đuổi giết” thành “truy sát”, “cô gái”, “người đàn bà” nay thành “thiếu
nữ”, “thiếu phụ”, “góa phụ”, con nhà giàu có giờ trở thành “thiếu gia”, “tiểu
thư”, thậm chí nhiều báo còn dùng “nữ tiểu thư” (chắc để phân biệt với “nam tiểu
thư”?).
Ngoài “cưỡng dâm”, giờ đây người ta còn viết “cưỡng hôn”,
ý nói hôn người khác mà không được cho phép.
Trong cuộc đua câu view, nhiều thứ chuẩn mực đã bị xem nhẹ.
Thậm chí, nhiều việc rất nghiêm túc cũng bị “cuộc chiến
câu view” làm cho trở thành nhảm nhí.
Đưa tin về thủ tướng Yingluck Shinawatra, thay vì tập
trung nội dung chính trị, một số tờ báo mạng chỉ nhìn vào dung mạo và trang phục
của bà kiểu “Ngắm thủ tướng Thái Lan xinh đẹp, quyến rũ”. Nhưng những bài như vậy,
lại ăn khách.
Xu hướng này diễn ra trên ấn bản điện tử của cả những tờ
báo xưa nay được xem là nghiêm túc, chuyên nghiệp như Tuổi trẻ, Thanh niên hay
Pháp luật TPHCM.
Không phải không có những nỗ lực làm báo điện tử nghiêm
túc, chuyên nghiệp như VietnamNet từng là một ví dụ.
Tuy nhiên, do vòng quay của xã hội, của thị hiếu bình
dân, tờ báo này thay vì nghiêm túc như buổi đầu, nay cũng dùng đủ trò câu khách
lá cải để thu hút độc giả trẻ, những người dường như thích tin tức giật gân, thỏa
mãn trí tò mò hơn là tìm những thông tin bổ ích, giúp tiến bộ.
Phải chăng xã hội nào thì báo chí đó? Với những gì đang
diễn ra trên mặt báo, có thể có những liên tưởng về người đọc Việt Nam ngày
nay, họ là ai.
Ở bất cứ quốc gia nào cũng có người thích tin tức lá cải
và những tờ báo lá cải. Khác với Việt Nam ở chỗ: ngoài báo lá cải, còn có nhiều
tờ báo đàng hoàng, nghiêm túc.
Chắc chắn ở Việt Nam vẫn có một bộ phận độc giả có trình
độ cần những thông tin nghiêm túc, có ích, những tờ báo mạng chuyên nghiệp và
đây cũng là đòi hỏi của một xã hội tiến bộ.
Nhưng chưa xuất hiện những tờ báo như thế ở quốc gia 90
triệu dân này.
(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả Nguyễn Anh
Minh từ Sài Gòn, Việt Nam.)
0 comments:
Đăng nhận xét