Sau khi bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm
bịnh của tôi và bài viết Phá xiềng của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận đăng tải trên các
trang mạng, một số bạn bè, đồng đội, nhân sĩ trí thức, nhà báo..., hoặc qua điện
thoại hoặc gặp trực tiếp tôi đặt một số vấn đề, khiến tôi thấy cần làm rõ thêm
về những suy nghĩ của mình.
Trong tình hình đặc biệt cần có những biện pháp đặc biệt,
những liệu pháp “sốc” để đẩy nhanh quá trình phát triển theo chiều hướng dân chủ,
tiến bộ để hội nhập thực sự vào dòng chảy hiện nay trên thế giới.
Tôi còn nhớ cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã nói ý này trong một
cuộc gặp gỡ với một số nhân sĩ, trí thức và anh em trong phong trào đấu tranh của
sinh viên học sinh trước năm 1975, được thường xuyên tổ chức vào ngày 30 tháng
4 hàng năm – ngày mà theo cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt “có triệu người vui, có triệu
người buồn”.
Thế thì tình hình đặc biệt hiện nay là gì? Có thể nói một
cách khái quát là Việt Nam đang rơi vào một cuộc tổng khủng hoảng sâu sắc và
toàn diện trên tất cả các lãnh vực mà nhiều chuyên gia, nhiều nhân sĩ, trí thức,
nhà báo trong cũng như ở nước ngoài đã phân tích. Tôi chỉ xin nêu một số tình
hình sau đây.
Nền kinh tế của chúng ta đang trên bờ vực thẳm do nhiều
nguyên nhân mà nguyên nhân chủ yếu là do sự lãnh đạo và điều hành yếu kém của Đảng
và Nhà nước Việt Nam. Đặc biệt, những tập đoàn, những nhóm lợi ích đang càng
ngày lũng đoạn, chi phối nhà nước một cách nghiêm trọng; tệ nạn tham nhũng,
lãng phí tràn lan không thể nào ngăn chận, làm thất thoát không biết bao nhiêu
của cải, tài sản của nhân dân. Về vấn đề này, nhiều bài báo, nhiều phát biểu của
các chuyên gia kinh tế trong nước và ở nước ngoài đã phân tích một cách sâu sắc
với những cứ liệu cụ thể, tôi không nói gì thêm.
Đạo đức xã hội, trong đó những giá trị truyền thống của
dân tộc, của gia đình bị xoáy mòn dữ dội trước lối sống thực dụng, giả dối, chạy
theo chức vụ, đồng tiền của đông đảo cán bộ, đảng viên và một bộ phận nhân dân.
Đặc biệt hai lãnh vực liên quan đến sự hình thành nhân cách và thể chất con người
là giáo dục và y tế ngày càng bị thương mại hóa một cách tàn nhẫn, nên đã xuống
cấp nghiêm trọng và toàn diện, không phương cứu chữa.
Sự phân hóa xã hội giàu nghèo ngày càng dữ dội. Một bộ phận
nhỏ giàu lên nhờ tham nhũng, buôn lậu, mua quan bán tước. Còn đại bộ phận nhân
dân, nhất là nông dân, công nhân, những người lao động, cuộc sống vô cùng khó
khăn, mất đất mất nhà, phải ly hương khắp nơi, đôi lúc phải cho con em đi lao động
nước ngoài như một lối thoát cho gia đình. Thậm chí một số nữ thanh niên rơi
vào những địa ngục lao động tình dục đầy thương tâm, mất đi phẩm giá, danh dự của
những công dân Việt Nam mà nhà nước phải có trách nhiệm bảo hộ.
Đảng Cộng sản Việt Nam đang rơi vào tình trạng khủng hoảng
về lý luận và đường lối nghiêm trọng, với một nền “chính trị cường quyền” – chữ
mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ám chỉ đường lối chính trị của Trung Quốc hiện nay
nhưng đau xót thay, lại được áp dụng triệt để cho nhân dân Việt Nam. Vì vậy Đảng
Cộng sản Việt Nam ngày càng xa dân, mất lòng dân, không có khả năng tự điều chỉnh,
thay đổi. Với kinh nghiệm của một người hoạt động trong hệ thống chính trị hiện
nay dưới sự lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” của Đảng Cộng sản Việt Nam trong
nhiều năm, tôi xin chứng minh khả năng tự điều chỉnh, thay đổi của Đảng Cộng sản
Việt Nam là không có, hoặc nếu có thì phải có những điều kiện nhất định.
- Lúc tôi còn là Phó Chủ tịch thường trực và là Ủy viên Đảng
đoàn Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM, có buổi làm việc với ông Lê Quang Đạo,
lúc đó là Chủ tịch Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và
ông Phạm Văn Kiết (Năm Vận), Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký của Mặt trận Trung
ương. Trong cuộc họp, hai ông đặt vấn đề: Trong hệ thống chính trị hiện nay, Mặt
trận Tổ quốc Việt Nam, một tổ chức chính trị xã hội rộng lớn bao gồm nhiều giai
cấp, nhiều tôn giáo, dân tộc (theo điều lệ của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam) cần
phải giữ vai trò “đối trọng” để giám sát chính quyền, ngăn chận khuynh hướng độc
đoán, bè phái, tham nhũng. Hai vị nói rất say sưa về vấn đề này. Tôi và các vị
trong Đảng đoàn và Ban Thường trực Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM rất phấn
khích, đồng tình. Nhưng một thời gian sau, được biết chủ trương về vai trò “đối
trọng” của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đã bị phê phán kịch liệt và có lệnh không
được phép nhắc lại nữa. Ông Lê Quang Đạo cũng được cho về nghỉ vì đã dám có chủ
trương nói trên.
- Cách đây vài năm, lúc ông Phạm Thế Duyệt, nguyên Thường
trực Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt
Nam, cũng có một đề án “Về vai trò giám sát và phản biện xã hội Việt Nam” gởi
qua Ban Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng đề án này cũng bị xếp xó cùng với
luật lập hội...
- Gần đây nhất là qua việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992, đề
nghị 7 điểm và bản dự thảo một hiến pháp mới, Hiến pháp năm 2013 của 72 nhân sĩ
trí thức của cả nước đã được hàng vạn người ký tên đồng tình ủng hộ và những ý
kiến có thể gọi là “tiến bộ” của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và Hội đồng chính phủ
đều bị lờ đi và dự thảo lần thứ tư trình trước Quốc hội vừa rồi có những điều
còn lạc hậu thụt lùi hơn cả Hiến pháp năm 1992, nhất là quyền sở hữu đất đai, vấn
đề lực lượng vũ trang. Về bản dự thảo lần thứ tư này, 40 vị nhân sĩ trí thức đã
ra tuyên bố phê phán thẳng thừng, không còn nói một cách tế nhị như trong đề
nghị 7 điểm, mà nói thẳng phải bỏ điều 4 Hiến pháp, phải thực hiện chủ trương
đa nguyên đa đảng, phải thay đổi thể chế, v.v. Phải nói đây là những ý kiến quyết
liệt nhất từ trước đến giờ của các nhân sĩ trí thức trong cả nước. Lãnh đạo Đảng
Cộng sản Việt Nam vẫn không nghe, như trước đây họ đã không nghe những ý kiến
tiến bộ và rất xây dựng của những người đã từng đảm đương những trọng trách
trong Đảng và nhà nước như Trung tướng Trần Độ, Trung tướng Đặng Quốc Bảo,
nguyên Ủy viên Bộ Chính trị và nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, và nhiều
người nữa. Họ dùng phương châm làm ngơ, không nghe, không thấy để tiếp tục củng
cố Đảng, ngỏ hầu “một mình một chợ” muốn làm gì thì làm, đưa đất nước đến bờ vực
thẳm.
- Ngoài những sự kiện trên, chủ trương của Đảng Cộng sản
Việt Nam là tạo ra một tầng lớp cán bộ, một loại “giai cấp mới” với nhiều đặc
quyền đặc lợi để vì lợi ích cá nhân và gia đình mà sống chết bảo vệ chế độ. Chủ
trương phát triển Đảng trong trường học là minh chứng cho việc này. Cho phát
triển Đảng trong các trường trung học, đại học sẽ phá vỡ môi trường sư phạm,
làm xấu đi quan hệ giữa thầy và trò. Trong một trường học, một lớp học thầy
ngoài Đảng còn trò là đảng viên thì còn thể thống gì trong quan hệ giữa thầy và
trò. Đoàn Thanh niên Cộng sản là lực lượng “kềm kẹp” học sinh sinh viên mà việc
một số sinh viên trường Đại học Luật lập blog “Bảo vệ công lý cho Đoàn Văn
Vươn” bị Đoàn Thanh niên Cộng sản của trường này dùng nhiều biện pháp ngăn cản,
đe dọa là một ví dụ. Hoặc hiện nay con đường tiến thân của thanh niên để leo
nên những nấc thang quyền lực, nấc thang xã hội là về phường xã công tác, vo
tròn, luồn cúi, vân vân, dạ dạ để được kết nạp vào Đảng – bước đầu tiên để họ
tiến thân vào nấc thang danh vọng. Họ biết rằng trong chế độ hiện nay không đảng
viên là không được cất nhắc đảm nhận những chức vụ quan trọng cho họ có quyền
hành để nhận quà cáp, hối lộ. Nhiều quan chức giữ vai trò chủ chốt trong chính
quyền của TP HCM hiện nay là từ con đường này mà đi lên. Vì vậy trình độ của họ
rất kém, thiếu hẳn văn hóa cơ bản, chẳng biết gì về xã hội nhân sự, xã hội công
dân, tuyên ngôn Nhân Quyền và các nền văn hóa, triết học của thế giới, nền tảng
của tri thức nhân loại hiện nay.
- Điều nghiêm trọng hiện nay là nền Độc lập Dân tộc, toàn
vẹn lãnh thổ mà đồng bào, chiến sĩ chúng ta qua nhiều thế hệ đã hy sinh biết
bao xương máu mới giành lấy được, nay bị đe dọa nghiêm trọng bởi nhà cầm quyền
Bắc Kinh mà bản chất bành trướng, xâm lược không hề thay đổi. Đảng Cộng sản Việt
Nam đã nhượng bộ nhiều trong hội nghị Thành Đô năm 1990. Đây là cơ sở cho chánh
quyền Bắc Kinh mưu toan độc chiếm Biển Đông, thực tế là đã chiếm hẳn Hoàng Sa
và một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa của chúng ta và nay vẫn tiếp tục ngang
ngược bắt bớ, truy đuổi cướp bóc ngư dân của chúng ta đang đánh bắt trong những
ngư trường truyền thống. Thật là khó hiểu khi Đảng và nhà nước Việt Nam cho
Trung Quốc triển khai lực lượng, tuy gọi là dân sự dưới chiêu bài các dự án
kinh tế, ở các vùng chiến lược trọng điểm như Tây Nguyên, các vùng rừng núi
phía Bắc, miền Trung và đến cả Cà Mau của đồng bằng sông Cửu Long. Họ biến những
khu vực đó thành vùng riêng của họ, không cho người Việt Nam bén mảng vào. Một
khi có biến, “đạo quân thứ 5” này sẽ là một lực lượng làm chúng ta không kịp trở
tay mà kinh nghiệm trong những ngày đầu cuộc xâm lược của bành trướng Bắc Kinh
năm 1979 ở các tỉnh biên giới phía Bắc là những kinh nghiệm đầy máu và nước mắt
của cán chiến sĩ, đồng bào ta. Càng khó hiểu hơn khi Đảng và nhà nước Việt Nam
lại cấm hoặc lờ đi trong một thời gian rất dài việc tổ chức các ngày tưởng niệm
những người đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ tổ quốc này.
Những điều nêu trên chứng minh rằng Đảng Cộng sản Việt
Nam hiện nay đã không còn là đảng cách mạng như trước đây nữa, mà đang trở thành
yếu tố ngăn cản sự phát triển của đất nước, đưa đất nước chúng ta vào một cuộc
tổng khủng hoảng toàn diện chưa có lối ra. Gần 40 năm là thời gian quá đủ cho một
nước “cất cánh” như các nước trong khu vực. Chủ trương đấu tranh giai cấp,
chuyên chính vô sản và chủ nghĩa lý lịch cùng với việc không thực tâm thực hiện
chính sách hòa hợp, hòa giải dân tộc, làm hạn chế sức mạnh đoàn kết dân tộc, một
yếu tố cực kỳ quan trọng để phát triển đất nước cũng như để chống lại sự bành
trướng của bọn xâm lược Bắc Kinh. Tôi và nhiều bạn bè đồng đội khác cho rằng
nguyên nhân chính là vai trò độc đảng của Đảng Cộng sản, không có những lực lượng
xã hội khác thực sự làm đối lập, đối trọng để giám sát, ngăn chận sự lạm quyền,
lộng quyền và các chủ trương chính sách của Đảng Cộng sản đi ngược lại lợi ích
của quần chúng, của đất nước. Vì vậy đã đến lúc phải đẩy mạnh sự phát triển của
xã hội dân sự, xã hội công dân, trong đó có các tổ chức chính trị độc lập và
cùng tồn tại với Đảng Cộng sản và đấu tranh qua các cuộc bầu cử công khai hợp
pháp có sự quan sát của quốc tế. Sự ra đời của Đảng Dân chủ Xã hội hay một đảng
hợp pháp nào đó là lẽ đương nhiên, phù hợp với sự phát triển hiện nay của một
nước dân chủ thực sự. Đây là biện pháp đặc biệt để giải quyết một tình hình đặc
biệt dù cho có gây “sốc” đối với đảng cầm quyền hiện nay. Việc rời bỏ hàng ngũ
Đảng Cộng sản Việt Nam của nhiều đảng viên vừa qua cũng như hiện nay là để
không còn ràng buộc gì nữa với 19 điều cấm đảng viên, tước đoạt một số quyền
công dân cơ bản, mà Đảng Cộng sản đã tùy tiện đặt ra, để trở thành những công
dân tự do.
Sau năm 1975 trong giới công giáo có một bài hát rất hay
“Trước khi là người công giáo tôi đã là người Việt Nam”. Trước khi trở thành đảng
viên Cộng sản, chúng tôi là người Việt Nam. Dù quá khứ như thế nào, khuynh hướng
ra sao, chúng ta đều là người Việt Nam, đều có chung một mục đích là đấu tranh
để xây dựng một nước VIỆT NAM ĐỘC LẬP - TỰ DO - HẠNH PHÚC.
Vậy tình hình đã chín muồi để đặt vấn đề này chưa? Một số
người đặt vấn đề với tôi như vậy. Tôi và nhiều người nữa thấy tình hình đã chín
muồi, khẩn cấp lắm rồi, nếu không tích cực giải quyết thì Việt Nam sẽ rơi vào
cuộc tổng khủng hoảng triền miên, không loại trừ nguy cơ sụp đổ, nhất là trước
áp lực ngày càng nặng nề của Trung Quốc, một nước láng giềng rất tráo trở, muốn
biến nước ta thành một bộ phận, hoàn toàn phụ thuộc họ. Đây là nguy cơ thực sự.
Còn giải thiết rằng tình hình chưa chín muồi thì lại càng
phải đấu tranh để nhanh chóng thay đổi thể chế, từ chế độ độc tài toàn trị sang
chế độ Dân chủ Cộng hòa, phát triển xã hội dân chủ, xã hội công dân với những lực
lượng chính trị độc lập để qui tụ quần chúng ngõ hầu đấu tranh kềm chế, giám
sát đảng cầm quyền một cách có hiệu quả. Nếu chưa chín muồi thì chúng ta chủ động
làm cho nó chín muồi, chứ chẳng lẽ khoanh tay thụ động ngồi chờ cho nó chín muồi
sao? Không thể có thái độ ngồi chờ sung rụng như vậy được. Chúng ta đã ngủ một
giấc ngủ dài, làm ngơ trước những cái ác, cái xấu, cái bất công. Trước nỗi khổ
của những người dân mất tự do, mất nhà, mất đất, chúng ta phải thức tỉnh, không
thể chần chừ được nữa. Để đất nước rơi vào tình hình hiện nay có phần trách nhiệm
của giới “sĩ phu”. Vậy đã đến lúc giới sĩ phu trong cả nước phải lãnh trách nhiệm
đứng lên, dõng dạc và hiên ngang đi đầu trong cuộc đấu tranh này. Chẳng lẽ
chúng ta không thấy xấu hổ trước tấm gương sinh viên Phương Uyên, người con gái
21 tuổi trong phiên xử của tòa án phúc thẩm tại Long An vừa qua hay sao? Trước
áp lực của xã hội, của quần chúng, tòa án phúc thẩm buộc phải xem xét lại bản
án và Phương Uyên được trả tự do ngay tại tòa. Đây là một kết quả ngoạn mục, ít
ai nghĩ đến. Nếu chúng ta cứ thụ động ngồi chờ cho tình hình chín muồi thì chắn
hẳn bản án sẽ khác đi. Bất cứ cuộc đấu tranh nào, qui luật chung là đều có những
“đột phát khẩu” để phá rào cho quần chúng tiến lên. Sẽ có hy sinh mất mát nhưng
chúng ta phải chấp nhận.
Một vấn đề nữa là quá trình ra đời và phát triển một tổ
chức chính trị, kể cả một đảng chính trị, không thể một ngày một bữa mà có
ngay.
Đọc bài viết Phá xiềng của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận, nhiều
người hỏi là Đảng Dân chủ Xã hội đã có trên thực tế chưa. Thực ra bài viết của
nhà báo Hồ Ngọc Nhuận chỉ nêu ra một ý tưởng để mọi người cùng suy nghĩ. Chứ thực
ra việc thành lập một tổ chức chính trị nào, kể cả Đảng Dân chủ Xã hội, đều phải
theo một qui trình nhất định. Chúng ta chủ trương đây là một việc làm công
khai, hợp pháp nên trước tiên phải thành lập một ban vận động để sơ thảo cương
lĩnh, điều lệ để có cơ sở cho các tầng lớp nhân dân hiểu rõ tổ chức này như thế
nào, đường hướng ra sao để ủng hộ hoặc không ủng hộ và cũng là cơ sở khi đăng
ký với chánh quyền để họ xem đây có phải là một tổ chức khủng bố, phản động,
như ngôn ngữ hiện nay họ thường dùng, hay không hay đây là một tổ chức có đường
hướng tuy khác với Đảng Cộng sản Việt Nam nhưng không có gì đi ngược lại lợi
ích của đất nước, của dân tộc, có thể cùng song song tồn tại với Đảng Cộng sản
và các tổ chức chính trị khác. Chủ trương của chúng ta là hòa bất bạo động, chống
lại các hành động quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ. Chúng tôi tin rằng việc
làm đúng đắn của chúng ta sẽ được sự ủng hộ của đông đảo các tầng lớp quần
chúng, tuy bây giờ là đa số “thầm lặng”, những đến một lúc nào đó có điều kiện
sẽ trở thành một lực lượng đấu tranh hùng hậu để xây dựng một nước VIỆT NAM HÒA
BÌNH, ĐỘC LẬP, THỐNG NHẤT, TIẾN BỘ XÃ HỘI VÀ VĂN MINH, một khát vọng sâu xa mà
nhiều thế hệ cha ông chúng ta đã mơ ước.
Cho nên đây là một quá trình vận động. Hiện nay chúng ta
đang trong quá trình vận động.
Những điều tôi viết trong bài này cũng như bài Suy nghĩ
trong những ngày nằm bịnh là lời tâm huyết mà tôi đem cả tim óc để bộc bạch cho
bạn bè, đồng đội và những người đã cùng nhau chiến đấu trước hoặc hiện nay,
cũng như những người chưa quen biết trong và ngoài nước. Bệnh tôi chưa biết sẽ
diễn biến ra sao, nhưng tôi hạnh phúc được nhiều người – kể cả có vị lãnh đạo
cao của Đảng, Nhà nước – thăm hỏi, chăm sóc, có người còn cho những loại thuốc
quý. Trong tình hình bất an hiện nay, nếu biết đâu tôi bị một tai nạn nào đó
thì xin mọi người xem đây như những gì tôi để lại cho những người thân trong
gia đình, những người mà tôi thương yêu, cho bạn bè, đồng đội và cho đời. Đó là
tâm nguyện của tôi, rất mong mọi người hiểu cho.
Sài Gòn, ngày 18 tháng 8 năm 2013
L. H. Đ.
1/_có phải ĐCSVN chuẩn bị thay tên đổi họ ???
Trả lờiXóa2/_nếu so sánh tội cùa Phương Uyên_ của nông dân khiếu kiện bị cướp dất ... thì với tội của các bác kêu gọi bò đảng CSVN dể thành lập đảng Dân chủ Xã hội thì tội nào nặng hơn ??? mà sao mấy ổng không hề hấn gì hết_ Hay mấy ông CSVN _ chỉ bắt nhầm, giết nhầm chứ chưa hề tha nhầm_ cho là mấy ông Đằng và Nhuận gần đất xa trời nên.. tạm tha ???
3/_tên dân ngu cu đen nầy thực tình không hiểu. Kính xin quý diển đàn, anh chị, cô bác chỉ dạy cho.
Nếu không thay tên đổi họ và đa Đảng mà cứ để độc Đảng cộng sản VN thì đất nước VN này sẽ dâng hiến cho chính quyền Bắc Kinh thì dân Vn suốt đời làm nô lệ cho Tàu & những người con yêu nước như Phương Uyên & Nguyên Kha sẽ bị triệt tiêu hết. Xuất phát từ thực tế, mà bác Lê Hiếu Đằng, bác Trần Độ & bác Hồ Ngọc Nhuận mới khởi xướng cuộc cải cách để cứu nước, cứu dân. Rồi đây sẽ được sự ủng hộ của toàn dân & tầng lớp trí thức. Nếu duy trì 1 Đảng cộng sản VN thì hiển nhiên đất nước VN sẽ mất hết với Tàu. Ai mà chẳng biết trước năm 1975 còn đa Đảng thì đất nước Vn & biển đảo còn nguyên vẹn. Nhưng khi Đảng cộng sản VN thủ tiêu các Đảng khác cậy công chiếm quyền lãnh đạo thì nó ký kết ngầm với Bắc Kinh bán đất nước này cho bọn bành chướng thử hỏi không đa Đảng sao còn đất nước này & làm sao có những con người yêu nước như Phương Uyên & nGuyên Kha.
Trả lờiXóanhớ hoài :
Trả lờiXóa*_ Đứng nghe những gì cộng sản nói. Hãy nhìn những gì cộng sản làm.
Nguyễn văn Thiệu
*_ Muốn diệt cộng sản ở Miền Nam thì phài để dân Miền Nam sống với cộng sản.
Henry Kissinger
*_ thằng cộng sản hiện tại dù có thay tên đổi hò 100 lần thi... Việt Nam vẩn còn khốn khổ điêu linh. Chi băng chúng ta nên triệt để theo lời bác hồ dạy :
" Đánh cho tàu khựa cút_Đánh cho cộng sản nhàu"
đừng nói phài nói quấy với bọn chúng.