Lê Thị Công Nhân
*
ĐƠN TRÌNH BÁO VÀ TỐ GIÁC TỘI PHẠM
Kính gửi:
- Công an phường Phương Mai-quận Đống Đa, Hà Nội (trực
tiếp);
- Công an quận Đống Đa 342B phố Thái Hà, quận Đống Đa (gửi bảo
đảm qua bưu điện);
- Công an thành phố Hà Nội 87 phố Trần Hưng Đạo, quận Hoàn
Kiếm (gửi bảo đảm qua bưu điện), và
- Cơ quan Mật vụ nào đó đang “đặc trách” tôi (xin lỗi vì
không biết tên cơ quan để viết ra vì nhiều lần khi bị mật vụ bắt thẩm vấn, tôi
hỏi các mật vụ tên, cấp bậc, đến từ đâu nhưng họ đều kiên quyết che dấu tung
tích đến cùng (!?) (gửi lên Internet vì không biết mật vụ ở đâu mà gửi).
Tôi là Lê thị Công Nhân, sinh năm 1979, nghề nghiệp: bị quản
chế, hiện đang sống tại nhà mẹ đẻ tại địa chỉ P316-A7, khu VPCP, ngõ 4, phố
Phương Mai, quận Đống Đa, Hà Nội, viết đơn này trình bày sự việc sau:
Vào khoảng 10h sáng nay, thứ 7 ngày 10.08.2013, khi đang đi
chợ mua thực phẩm tại chợ cóc tại ngõ 6 phố Phương Mai, tôi tình cờ chứng kiến
cảnh một đám đông khoảng 15 người, trong đó khoảng hơn 10 người xưng là thương
binh, cầm gậy ba toong, đi trên 2 xe ba bánh tự chế loại chở hàng, hùa nhau chửi
bới và xông vào đập phá hàng quán của một số người đang sinh sống và buôn bán
nhỏ tại nhà số 102 khu E4.
Những người này hành xử rất côn đồ, liên tục tuôn lời
chửi bới, sỉ nhục, vừa đe dọa vừa thực sự lao vào hành hung người và đập phá
tài sản. Chị phụ nữ tên Tươi đang sinh sống buôn bán trong nhà này cố hỏi họ là
ai và giải thích mình chỉ là người thuê nhà, không hề quen biết họ nhưng nhóm
người mặc kệ tất cả, càng điên rồ chửi bới, đánh đập, phá phách đồ đạc, với lý
lẽ “Àh, mày chỉ là con thuê nhà mà còn hỏi àh.”. Khi ấy trong nhà còn có bác
Bình chủ nhà đã hơn 70 tuổi và anh Kiên con trai bác chủ nhà.
Thấy vậy, tôi vô cùng bức xúc, cảm thấy thật là nhục nhã và
bất an nếu mình không lên tiếng bênh vực người yếu thế. Tôi lao vào can ngăn và
kêu gào họ không được đánh người và phá hoại tài sản của người khác như vậy, bảo
họ bình tĩnh đưa vụ việc ra pháp luật và công an giải quyết. Nhóm người này
ngay lập tức quay sang chửi rủa tôi bằng mọi ngôn từ tục tĩu và bạo lực nhất. Họ
đe dọa tôi và đuổi tôi đi, lấy lý do “Mày là ai, liên quan đéo gì đến mày, chõ
mồm vào bố mày đánh chết.” (!?).
Thấy tình huống quá nguy hiểm cho 3 người lẻ loi đang ở
trong nhà chống cự lại đám đông côn đồ hung hãn tôi quyết định ở lại cùng họ và
chờ công an phường vào. Thấy tôi không đi, 3, 4 tên tự xưng thương binh tập
trung quay sang chửi bới tôi và đánh tôi luôn. Những kẻ này dùng gậy ba toong sắt
phang vào người tôi (vùng cổ, vai, lưng, tay) khoảng gần 10 lần. Tôi hô lên
“Không được đánh người. Các anh đang làm việc thất đức, là những kẻ vi phạm
pháp luật.”. Khoảng 11h, tức là gần 1 tiếng sau mới thấy 4, 5 chiến sỹ công an
phường đi vào – dù trụ sở công an phường cách đó 200m, trong đó có một anh mặc
áo phông đỏ có vẻ như là người cấp cao nhất. Nhóm công an phường vào nhưng
không có lời nói nào can ngăn đám người côn đồ kia. Tôi kinh ngạc tột độ vì
thái độ này của họ. Có lẽ vì thế mà đám côn đồ càng hung bạo và đòi lao vào chiếm
căn nhà. Tôi cùng 3 người đang ở trong nhà kiên quyết phản đối thì liền bị 3, 4
tên xưng thương binh quay sang đánh ngay trước mặt những công an viên này. Lần
này họ vừa dùng ba toong sắt đánh tôi vừa xô đẩy tôi ngã dúi dụi xuống đất, làm
đứt dây buộc tóc và rơi mắt kính tôi đang đeo (may mà sau đó tìm lại được). Sau
đó một chị phụ nữ (hình như là người phụ nữ duy nhất trong đám đòi nhà, nghe gọi
tên là Vân) lao vào chửi bới và ném cả folder tài liệu bằng nhựa vào mặt tôi
nhưng trúng vào người công an đứng trước mặt tôi.
Những người công an này hoàn toàn không có một mệnh lệnh miệng
nào yêu cầu đám côn đồ kia chấm dứt việc hành hung người, phá hoại tài sản và
gây rối trật tự công cộng. Thậm chí sau đó đám người xưng thương binh này còn đỗ
2 xe ba bánh tự chế trước cửa căn nhà và khóa 2 xe lại với nhau bằng xích sắt
trong khi chiều ngang con ngõ chỉ có 2m.
Quá bức xúc tôi nói với công an “Các anh để họ hành xử như vậy
ngay trước mặt công an sao?”. Anh công an mặc áo phông đỏ nói như một người mất
trí “Họ có làm gì đâu, có ảnh hưởng gì đâu.”. Tôi đáp “Họ gây rối trật tự công
cộng, hành hung người, đập phá tài sản, cản trở giao thông mà anh bảo là không
làm gì, không làm sao àh trong khi người dân chỉ cần vừa mở miệng đòi dân chủ
thì ngay lập tức bị tống vào tù.”. Những công an này lơ đi không trả lời câu hỏi
của tôi mà lại nói “Không liên quan đến chị thì chị đi về nhà đi.”. Tôi nói
“Sao lại không liên quan, tôi là người làm chứng vụ hành hung này, tôi còn bị họ
chửi, đánh nữa mà anh bảo là không liên quan àh?”. Họ bảo tôi “Vậy mời chị ra
phường trình báo.”.
Thấy thái độ kỳ lạ và khả nghi của những công an này, tôi lại
càng muốn ở lại để xem họ sẽ xử lý vụ việc ra sao.
Sau đó được cha con bác chủ nhà cho biết và xem 1 số tài liệu
liên quan, tôi mới biết vụ việc cơ bản như sau: bác chủ nhà cần tiền gấp nên có
vay thế chấp (sổ đỏ) 100 triệu đồng của công ty tài chính Việt Nam địa chỉ ở phố
Hào Nam phường Ô Chợ Dừa quận Đống Đa do một người đàn ông tên Giang làm giám đốc.
Theo lời bác là khi ấy văn phòng công ty đàng hoàng đẹp đẽ lắm, tiếp đón lịch sự
nồng hậu. Thời hạn vay là 1 năm kể từ ngày 7.12.2012 đến 7.12.2013. Hợp đồng
vay có tên là Hợp đồng chuyển nhượng tài sản có kỳ hạn (kỳ hạn là 1 năm). Vậy
mà không hiểu sao sau đó có người đến đòi nhà của bác với giấy tờ mà theo họ là
đầy đủ và hợp pháp (!?). Bác tá hỏa tìm tới công ty thì văn phòng và giám đốc đều
biến mất, gọi điện không ai nghe máy. Vụ việc lừa đảo/lạm dụng tín nhiệm chiếm
đoạt tài sản đã rõ như ban ngày, nên bác làm đơn tố giác gửi ngay các cơ quan
chức năng và công an quận Đống Đa đã thụ lý giải quyết, bác và người nhà đã được
mời lên làm việc.
Như vậy, cả bên bác chủ nhà và bên đang đòi nhà đều là nạn
nhân của một vụ lừa đảo. Nhưng thật lạ, bên đòi nhà lại có một thái độ rất khác
thường mà chính mắt tôi chứng kiến. Họ không hề tỏ ra lo lắng, bức xúc chút nào
vì đã bị tên Giang lừa. Họ hoàn toàn không quen biết tí gì gia đình chủ nhà hay
những người đang thuê ở nhà đó và cũng chưa từng bao giờ gặp nhau nhưng lại tỏ
ra rất đắc thắng với lý lẽ duy nhất “Sổ đỏ tên tao nên đây là nhà của tao.”.
Bác chủ nhà sau khi bị đòi nhà như vậy thì có tìm hiểu và theo niềm tin nội tâm
của mình, bác phán đoán “Họ (bên đòi nhà) giả vờ cả đấy. Không phải bị lừa đâu,
mà là đóng kịch giả vờ bị lừa để cướp nhà của nạn nhân của bọn chúng đấy. Họ với
bọn cho vay là một.”. Sự việc trở nên rất nghiêm trọng với tình tiết này. Nếu
đúng vậy thì đây là một trò lừa đảo tinh vi và đặc biệt nguy hiểm khi bọn lừa đảo
với vai trò mới kệch cỡm của mình: tự đóng vai nạn nhân-một bên bị hại, càng
dương dương tự đắc sử dụng bạo lực côn đồ để hãm hại nạn nhân.
Sự việc đang được công an quận Đống Đa thụ lý (do công an
kinh tế tên Thành đang trực tiếp điều tra) chưa có kết quả gì, vậy mà những
công an phường Phương Mai khi vào để giải quyết vụ hành hung, gây rối trật tự lại
rất tự tin đứng ra bênh vực cho bên đòi nhà, chính những người công an này đã
nói với bên chủ nhà – ngay trước mặt tôi, rằng “Họ đúng rồi, mình là bên sai. Họ
có sổ đỏ thì là nhà của họ. Mình ký chuyển nhượng nhà rồi thì mình phải chịu.”.
Những người công an này gần như không quan tâm chút nào tới vụ hành hung, gây rối,
mà tự cho mình vai trò phân giải theo hướng bênh vực cho những kẻ đòi nhà. Thật
bất ngờ khi công an lại đề nghị gia đình chủ nhà đang ở nhà làm theo đúng như
bên đám côn đồ mong muốn: bảo chị đang thuê nhà dọn ngay ra khỏi nhà và để trống
căn nhà. Tôi phải kiềm lòng mà giải thích cho họ (vì tôi đánh giá công an khá
cao, cho rằng kiến thức pháp luật của họ ít ra cũng bằng tôi) rằng “giữ nguyên
trạng” hoàn toàn không phải là “để trống căn nhà” và “cầm cố thế chấp” thì tài
sản vẫn thuộc quyền sở hữu hợp pháp của bên cầm cố chỉ có một số quyền của bên
chủ sở hữu là bị hạn chế, hợp đồng chưa đến hạn thanh toán, muốn cưỡng chế thì
còn nhiều tiết mục lắm ..v..v..
Đến khoảng 12h thì đám côn đồ kéo nhau đi ăn, để lại một vài
tên nằm trên xe 3 bánh trước cửa nhà, công an cũng đi khỏi. Tôi ở lại chuyện
trò một lúc với chủ nhà, sau đó cũng ra về lúc 12h30. Về đến nhà toàn thân tôi
đau ê ẩm nhất là vùng vai, gáy, lưng và cánh tay bên trái, người thì run lên vì
phẫn nộ với cảm giác bất an ngập tràn trong lòng khi chứng kiến hành xử vô cảm
và kỳ quái của công an.
Tôi yêu cầu:
1- Công an phường Phương Mai phải xin lỗi tôi vì đã để đám
côn đồ xưng thương binh chửi bới và đánh tôi ngay trước mặt công an, thời gian:
10h sáng một ngày thứ 7 nào đó theo thỏa thuận; địa điểm: tại nơi xảy ra sự việc;
người chứng kiến: các bên liên quan, đại diện người dân sở tại, đại diện chính
quyền phường Phương Mai.
2- Ba (03) người đàn ông côn đồ xưng thương binh phải:
- Xin lỗi tôi (thời gian, địa điểm, các bên liên quan: như
trên) vì đã chửi bới và đánh tôi;
- Chi trả chi phí khám thương và chữa chạy (nếu có) ngay, và
bồi thường danh dự cho tôi. Số tiền bồi thường bằng mức tối đa theo quy định của
nhà nước là 30 lần tháng lương tối thiểu.
3- Chị phụ nữ tên Vân phải xin lỗi tôi (thời gian, địa điểm,
các bên liên quan: như trên) vì đã chửi bới và hành hung tôi.
Tôi đặc biệt yêu cầu cơ quan chức năng lưu ý sự nghiêm trọng
và tinh vi của vụ việc lừa đảo này. Nếu đúng bên mua nhà – (có vẻ như) một bên
bị hại lại cũng chính là kẻ lừa đảo thì đây là một vụ việc rất nghiêm trọng phải
được điều tra phá án đến cùng góp phần chặn đứng làn sóng tội phạm lừa đảo chiếm
đoạt tài sản đang tràn lan ở đất nước này.
Tôi không hề biết bất kỳ ai trong đám người đòi nhà, nhưng
tôi nhớ rõ 3 người đàn ông và 1 người phụ nữ đã chửi bới và đánh tôi. Có thể số
người tham gia chửi và đánh tôi nhiều hơn. Tôi yêu cầu cơ quan chức năng thực
hiện thủ tục nhận diện với những tên côn đồ này.
Tôi cam đoan nội dung trên là hoàn toàn trung thực và chịu
trách nhiệm về lá đơn này.
Tôi gửi đơn này đến cơ quan mật vụ nào đó đang “đặc trách”
tôi vì tôi thật sự kinh hãi trước sự côn đồ trâng tráo của đám đòi nhà, cũng
như bất an trước hành xử vô cảm vô lý của những người công an mà tôi chứng kiến
hôm nay, khiến tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn có thể bị hãm hại vì thù hằn bởi đám
côn đồ này mà chẳng được ai quan tâm bảo vệ, mà cho đến giờ theo tôi một kết
thúc như vậy có lẽ vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo đã được cơ quan mật vụ
duyệt cho trường hợp của tôi (vì trò bôi bẩn vẫn đang phát huy hiệu quả hơn cả
mong đợi).
Thật buồn khi tôi là người dưng duy nhất tham gia can ngăn vụ
việc hành hung này trong khi có hàng trăm người hiếu kỳ đứng ngó xem và sau đó
còn dè bỉu tôi là “Dại thế, ngu thế, việc của mình đâu mà tham gia. Công an còn
đéo dám làm gì bọn nó.” !!!
Kính đơn,
Lê thị Công Nhân
Hà Nội, ngày 10.08.2013 5h chiều
nguồn Ngô Duy Quyền Facebook
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét