Lê Quốc Trinh
Thân gửi các bạn hữu xa gần,
Hôm nay tôi đành phải gác lại bài viết bàn
về sự thật ẩn sau phong trào Pháp Nạn 1963 để lên tiếng chia sẻ tâm sự với
nhiều bạn hữu xa gần trên chủ đề vận mệnh dân tộc VN từ 60 năm qua và trong
tương lai 5 năm tới. Bài viết tâm tình này tôi xin nhờ các Trang Mạng gửi đến
các bạn bè cũ và mới mà tôi tạm chia thành bốn nhóm:
- Nhóm bạn cũ trường TH Võ Trường Toản
(60-67)
- Nhóm bạn cũ Đại Học Montreal, U de M
(68-73)
- Nhóm bạn cũ trong Hội VKYNTC (73-90)
- Nhóm bạn mới quen sau bài viết Lời Sám
Hối (05-03-2015-...)
1- Tâm tình với các bạn cũ trường TH Võ
Trường Toản, SaiGon (60-67)
Nguyên nhân khiến tôi suy tư viết bài này
vì tôi mới nhận được hai lá thư của các bạn học cũ
trường trung học Võ Trường Toản, SaiGon, qua trung gian của tờ Báo Tổ Quốc.com và DCVOnline.com, xin phép tác giả cho tôi trích dẫn hai lá thư đó và cho tôi quyền tạm thời dấu tên tác giả và vài người được nhắc đến trong lá thư, vì vấn đề an ninh cá nhân của họ trong chế độ CS công an trị:
trường trung học Võ Trường Toản, SaiGon, qua trung gian của tờ Báo Tổ Quốc.com và DCVOnline.com, xin phép tác giả cho tôi trích dẫn hai lá thư đó và cho tôi quyền tạm thời dấu tên tác giả và vài người được nhắc đến trong lá thư, vì vấn đề an ninh cá nhân của họ trong chế độ CS công an trị:
a)- Lá
thư của bạn NXĐ:
Các bạn Võ Trường Toản thân mến,
Tình cờ anh bạn tận trời Âu chuyến đến tôi bài sám hối của một cựu học sinh Võ Trường Toản. Tôi chợt nghĩ đến nhiều bạn ta đã nằm xuống cho VNCH trong những đóng góp cho sự thanh bình thịnh vượng của vùng đất một thời chúng ta sống và lớn lên... nơi đó chúng ta đã được trau dồi kiến thức để vươn lên… nhưng chẳng ai ngờ… lại có chuyện nầy.
Anh bạn Võ Trường Toản nầy giờ mới tỉnh ngộ, có lẽ anh ta đã bị vắt chanh bỏ vỏ như bạn Dương Văn Đầy thời tôi, anh đấu tranh để rước CSBV vào Nam, được phong chức bổng lộc đến chức Chủ tịch Tổng cục du lịch VN nhưng rồi bị chết mờ ám sau khi đi liên hoan... Hiện tại còn một bạn nữa là L T H cũng còn đang tại Canada không biết đã quay đầu khấn tội như bạn Lê Quốc Trinh nầy không????
Xin chuyển các bạn Võ Trường Toản để tùy nghi.
N X Đ
(cựu học sinh Võ Trường Toản, Saigon
-----o0o-----
b)- Lá
thư của bạn ĐDN:
Trinh ơi,
Sau gần 50 năm, từ ngày tụi mình (lớp đệ thất D Pháp văn) rời khỏi mái trường Võ Trường Toản cho đến nay là lần đầu tiên tao mới có tin tức về mầy. Tốt nghiệp chương trình trung học xong, tụi bây, mầy LÊ QUỐC TRINH (ngồi cùng bàn thằng Đ, thằng T), thằng TKC, HTĐ, VVT… đi du học. Bạn bè còn lại, vài đứa vào được đại học Phú Thọ, Y, Dược khoa. Phần lớn lêu bêu trong các giảng đường Văn, Luật khoa chờ ngày thi hành lệnh tổng động viên. Số bạn còn lại lần lượt vào Võ bị Đà lạt, trường SQ Hải quân, Không quân. Đáng thương và đáng khâm phục nhất có lẽ là số đông anh em đã không may bị rớt Tú Tài, phải đi Trung sĩ, đã hiên ngang đầu quân vào các Quân binh chủng thiện chiến của QLVNCH như Nhảy Dù, Thuỷ Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân… .
Trong khi phần lớn bạn bè đã nhập cuộc cùng dân tộc, để chiến đấu chống CS xâm lược, sau đó có thẳng đã vị quốc vong thân (thằng Tính chết mất xác ở Đầm Dơi, thằng Toàn chết ở kinh Xà Tón, thằng Anh chết ở Khe Sanh,.....). Có thằng đã để lại chiến trường một phần thân thể (thằng Của một mắt, thằng Hải cụt hai chân,.....). Máu, mồ hôi và nước mắt của bạn bè đã đổ, đã chung góp tô bồi cho núi sông, cho đất nước, cho dân tộc được trường tồn, cho tụi bây được yên tâm ăn học, với những ước mong sau nầy tụi bây sẽ trở về quê hương tiếp tay diệt Cộng và dựng xây đất nước (!). Nhưng tụi bây, thằng đi sau đạp cứt thằng đi trước… đi, đi mãi, đi biệt tăm, đi không về, đi làm thằng khoa bảng vô ơn. Ngọn rau tấc đất nào nuôi tụi bây khôn lớn ? Tụi bây báo đáp được gì chưa ?
Tao và bạn bè Võ Trường Toản rất vui khi đọc được những lời sám hối của mầy. Hy vọng mầy đã phản tỉnh thật sự, tuy rằng những thằng từng một thời ăn cơm quốc gia thờ ma CS rất tin lời thằng CS như tụi mầy. Có lẽ mầy cũng hiểu hơn ai hết là vì sao ???
Hy vọng sau mầy sẽ còn nhiều thằng "bạn" như mầy sẽ thức tỉnh quay về nẻo chánh, như thằng VVT (đang làm việc cho CS tại Hà nội), thằng LTH v.v…Trễ còn hơn không !
Chúc mầy luôn khoẻ và mau hồi phục tâm thức yêu nước thương nòi và yêu nước thật sự ! Hành động chứng minh cho lời nói (sám hối) !
Tao, bạn cũ Võ Trường Toản của mầy
Đ. D. N.
(cựu học sinh Võ Trường Toản, Saigon)
Sau đây là hồi âm của tôi:
Các bạn Võ Trường Toản thân mến,
Tôi đã rớt nước mắt sau khi đọc hai lá thư
lôi cuốn tôi trở lại thực tại của quê huơng đất nước. Các bạn trách móc tôi
đúng vì quá nhiều hy sinh mất mát trong thế hệ trẻ của chúng ta trong thời gian
tôi yên ổn học hành ở xứ người (1967-1973), tôi xin phép nhắc lại một đoạn mở
đầu trong bài hát Tôi Sẽ Đi Thăm của
cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:
..."Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm,
tôi
sẽ đi thăm, một phố đầy hầm,
đi
thăm hầm chông và mã tấu.
Khi
đất nước tôi không còn chiến tranh
bạn bè mấy đứa vừa xanh nấm mồ"....
và cũng xin gửi gấm thêm bài Qua Cơn Mê của cố nhạc sĩ Nhật Ngân do
ca sĩ Hà Thanh Xuân trình bày để nói lên tâm trạng người thức tỉnh trở về với
dân tộc.
Tôi nhớ mãi hình ảnh ngôi trường VTT của
chúng ta, nhớ các thầy cô thân yêu bỏ công sức giảng dạy để nâng cao kiến thức
cho thế hệ trẻ. Nhớ những buổi học về lịch sử dân tộc VN oai hùng chống ngoại
xâm phương Bắc, nhớ những bài học về văn hoá dân tộc từ bà Đoàn Thị Điểm, Hồ
Xuân Hương cho đến các văn sĩ thi sĩ Nguyễn Công Trứ, Tản Đà, Nguyễn Du hay
nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Nhớ mãi những giờ Công Dân Giáo Dục chán ngắt vì không
thể nào hiểu nổi Tam Quyền Phân Lập là gì. Sau này sống lâu dài ở xã hội Bắc
Mỹ, hàng năm phải cặm cụi đi bầu phiếu thường xuyên, theo dõi những cuộc tranh
luận chính trị của người ta tôi mới vỡ lẽ ra dân chủ tự do là gì, rằng chính
trị và kinh tế là những lĩnh vực quan trọng cho đời sống như nước và không khí.
Đến lúc đó tôi mới thấy nền giáo dục thời VNCH là cao thượng, đầy tính nhân
bản, khai phóng con người, là những hạt mầm tốt gieo trồng cho một vườn hoa
tươi đẹp, nhưng chỉ mới phôi thai chưa đủ tuổi trưởng thành (1955-1975). Nếu
không có chiến tranh tàn phá, không có chế độ CS phi nhân, phản khoa học này
thì dân tộc VN (miền Nam VNCH) đã vươn lên thành một cường quốc giàu mạnh trong
vùng Đông Nam Á từ lâu rồi.
Xin chân thành cám ơn các bạn Võ Trường
Toản thân yêu.
2- Tâm tình với các bạn cũ Đại Học Montreal, U de M
(68-73)
Thân gửi các bạn,
Chúng ta quen nhau không lâu dài, vỏn vẹn
có 5 năm thôi, nhưng hãy còn lưu lại trong ký ức tôi nhiều kỷ niệm êm đẹp với
các bạn, từ trường Polytechnique (Bách Khoa Kỹ Thuật) cho đến nhiều phân khoa khác
của Đại Học Montreal. Năm ngoái qua vài buổi ăn cơm và uống cà phê ở Montreal,
chúng ta vô tình gặp gỡ vui vẻ sau hơn 40 năm dài, có kẻ ra đi vĩnh viễn, có
nguời giàu sụ nhờ làm ăn phát đạt ...nhưng tựu chung vài nét trẻ tuổi ngày xưa
hãy còn phảng phất, nhất là tiếng Đan Mạch (Đ.M.) vẫn còn nổ như bắp rang. Tôi vui
lắm vì ít nhất tôi còn tìm lại được bản tính thẳng thắn bộc trực của con người
VN, một nhân tố mà tôi khó tìm thấy qua 17 năm sinh hoạt với những nguời tự
xưng yêu nước trong HVKYNTC (73-90).
Để trả lời 2 anh bạn VTT cũng như nhiều
người thắc mắc "vì lý do gì tôi gia nhập hội đoàn Yêu Nước
thân Cộng", tôi xin thổ lộ:
...Đó là một buổi chiều tôi đến ca hát sinh
hoạt ở nhà anh bạn LVA D, ở chung cư đối diện Đại Học. Thời điểm 72-73, trong
trào lưu xuống đường biểu tình của sinh viên học sinh tại Sai Gon, anh D. vô
tình giới thiệu cho tôi hát chung hai bản nhạc đấu tranh: bài Tự Nguyện (sáng tác: Trương Quốc Khánh)
và bài Dậy Mà Đi (sáng tác: Tôn Thất
Lập). Không ngờ những lời ca đó đã làm tôi xúc động mãnh liệt vì nó gợi cho tôi
nhớ lại quãng thời gian xuống đường từ thời Pháp Nạn 1963 lây lất kéo dài đến
1967. Cùng lúc trên TV Canada
xuất hiện nhiều cảnh chiến tranh khốc liệt ở VN: cảnh B-52 rải thảm bom, cảnh
trực thăng vận của HK đổ bộ quân sĩ VNCH trên chiến trường miền Nam vv...Song
song với những câu hỏi của vài bạn người bản xứ Canadien thắc mắc về lịch sử
cận đại VN khiến cho tôi phải suy tư đi tìm sự thật. Đó là những động lực thúc
đẩy tôi lấy xe bus, đi bộ đến thư viện lớn nhất thành phố Montreal tìm tòi lục
lọi tài liệu tiếng Pháp, tiếng Anh lẫn tiếng Việt nói về chiến tranh VN, về sự
can thiệp của Mỹ, về CS Bắc Việt, về ông HC Minh và ông NĐ Diệm. Tôi đã bỏ ra
hơn ba tháng trời khuân ba chồng tài liệu của các ký giả ngoại quốc nổi tiếng
đương thời, như Bernard Fall, Wilfred Burchett, báo Le Monde vv... về nhà đọc ngấu nghiến. Tôi tin rằng họ
trung thực vì họ không xuất phát từ các nước CS, và họ xông pha chiến trường
hàng ngày. Sau hơn ba tháng tìm kiếm sự thật tôi có cảm tưởng thế giới lên án
Hoa Kỳ và chính phủ bù nhìn NĐ Diệm đến NV Thiệu trong khi lại ra sức tán dương
HCM đến mức độ coi ông như vị cứu tinh cho dân tộc VN. Tôi đã bị nhiễm tuyên
truyền CS một cách tinh vi mà không hay, cùng lúc đó ông anh tôi là thành viên
của HVKYNTC, cứ tiếp tục mang sách vở tài liệu CS miền Bắc về cho tôi đọc thêm.
Dần dần tôi ngả theo hướng "Yêu nước là yêu CNXH" của ông Hồ.
Tuy nhiên, có một chi tiết vô cùng quan
trọng là tôi không hề tìm thấy thông tin nào nói về "Bức Công Hàm Bán Nước Phạm Văn Đồng ký ngày 14-09-1958". Bây
giờ ngồi nghĩ lại tôi bực dọc và mang tâm trạng một nguời bị lừa gạt, cố công
đi tìm sự thật lịch sử mà vẫn bị bịt mắt không hay. Phải chi ngày đó (1973)
Internet xuất hiện thông tin quảng bá mọi sự thật về bức công hàm PVĐ 1958, thì
chắc chắn tôi không bao giờ gia nhập Hội đoàn thân Cộng.
Ngay đến tập tài liệu Pentagon Papers xuất
hiện sau này, không bao giờ đề cập đến bức công hàm PVĐ 1958. Tại sao vậy? Ngày
04-9-1958, TQ ra tuyên bố đòi hỏi chủ quyền biển đảo và 10 ngày sau (14-09-1958)
chính phủ VNDCCH (CS miền Bắc) ra công hàm công nhận, theo tôi đó chính là cái mốc
lịch sử bắt nguồn cho mọi mưu đồ xâm lược miền Nam VN của CS VN và TQ, khơi mào
chiến tranh, khiến quân đội Mỹ phải can thiệp, 58000 quân sĩ HK tử trận, tiêu
pha hơn 150 tỷ đôla US, hơn 3 triệu người dân VN bị chết, mất trắng nhà cửa
ruộng đồng, phiêu bạt khắp thế giới sống kiếp lưu vong. Sự kiện quan trọng này
đâu phải là chuyện đùa. Tại sao thông tin bị bưng bít cho đến bây giờ mới hiển
lộ? Ai có khả năng phân tích xin cho tôi một lời giải thích?
Có ai đủ khả năng lên tiếng giải thích tại
sao tổng thống Mỹ J.F. Kennedy lại bị ám sát chết một cách bí ẩn chỉ sau ngày
đảo chính ông NĐ Diệm hơn một tuần (11-1963)? Tại sao chỉ nghe nói đến Pentagon
Papers mà không bao giờ thấy xuất hiện White House Papers? Tôi xin chân thành
ngồi yên lắng tai nghe. Tại sao chỉ một năm sau là quân đội Mỹ bắt đầu rục rịch
đổ bộ lên Đà Nẵng sau màn chiến hạm Maddox bị tấn công trong vịnh Bắc Việt (1964)?
Có ai để tâm theo dõi tình hình thế giới luc đó (1964) để biết rằng nội bộ TQ đang
bị tê liệt, chém giết thủ tiêu nhau đưa đến một cuộc Cách Mạng Văn Hóa vĩ đại,
gần 40 triệu nguời TQ chết và TQ tự cô lập cắt đứt mọi liên lạc với thế giới
bên ngoài (1964)? Thời điểm đó tối ư quan trọng cho sự sống còn của chính quyền
Hà Nội, vì mọi tiếp viện quân sự, vũ khí từ Liên Xô đến miền Bắc VN phải chuyên
chở bằng đuờng bộ xuyên qua lãnh thổ TQ.
Có ai dám tự đặt câu hỏi rằng: "Giả dụ
nếu TQ và Liên Xô cùng khối CS quốc tế thắng trận, tiêu diệt Hoa Kỳ và những
nước tư bản Âu Châu ...thì tương lai nhân loại toàn thế giới sẽ đi về đâu
?". Giờ này chúng ta có được Computer, Internet, DVD, TV HD, WiFi, Cell
Phone, IPhone, IPad để liên lạc với nhau nhanh cấp kỳ hay chúng ta đang ngồi
trong hàng trăm Trại Học Tập Cải Tạo và có còn hiện hữu để lên máy gõ lóc cóc trao
đổi với nhau không?". Xin mời các bạn trả lời.
Nói thế để các bạn thông cảm rằng: "Cố công đi tìm thông tin sự thật là một
chuyện, nhưng có tiếp cận được sự thật hay không là chuyện khác".
Sau hết, xin chân thành cám ơn các bạn còn
giữ được mối giao hảo thân tình với tôi cho đến ngày hôm nay.
3- Tâm tình với các bạn mới quen qua bài viết Sám Hối
(2015-…)
Thân mến chào các bạn,
Trước hết tôi xin có lời cám ơn chân thành
gửi đến chị Ngô Minh Hằng. Chị và tôi chưa hề quen biết, chưa bao giờ trao đổi với
nhau trên Mạng, nhưng bài thơ "Không
Muộn Đâu Anh" do chị sáng tác nhanh và lời lẽ chân thành đã khiến tôi
xúc động chảy nước mắt. Khi nói "sám hối muộn màng" tôi thầm nghĩ
mình chẳng còn năng lực là bao để dấn thân hoà sức cùng giới trẻ trong công cuộc
gầy dựng lại cơ đồ VNCH. Cám ơn chị Hằng nhiều, hẹn gặp lại trong tương lai.
Thứ hai, tôi cũng xin gửi lời cám ơn đến
anh tổng biên tập Trang DCVOnline.com cùng anh Lê Dinh chủ biên Trang
LeDinh.com, nhạc sĩ miền Nam, nhờ các anh chăm chút hình thức bài viết, tổ chức
bố cục, thêm thắt hình ảnh minh hoạ và tìm thêm nhiều tài liệu trích dẫn làm
bằng chứng mà bài viết của tôi tăng thêm chất lượng, có bề dày và trọng lượng
hơn. Cám ơn các anh nhiều.
Sau cùng tôi cũng xin cám ơn nhiều bạn bè
xa gần gọi phone đến chia sẻ, khích lệ và gửi phản hồi tích cực trên các Trang
Mạng, vận động tinh thần tôi.
Để bồi đáp tấm thịnh tình của các bạn, tôi
xin trích lại đây bài phản hồi đăng trên Trang DanChimViet (27-03-2013) để so
sánh ý nghĩa và bản chất hai lá cờ: Cờ
Vàng Ba Sọc Đỏ (VNCH, 1955-1975) và Cờ
Đỏ Sao Vàng (VNDCCH miền Bắc VN)
………………………..
Hâm nóng giấc mơ lá cờ vàng ba sọc đỏ
(27-03-2013)
Từ mấy tuần qua,
một ông Jonathan London nào đó ở bên xứ lạ (Anh Quốc) đột nhiên hứng khởi viết
bài tham gia tranh luận với người Việt hải ngoại về hình ảnh lá cờ vàng ba sọc
đỏ.
Mới đầu nghĩ rằng
đây là chuyện nội bộ của người Việt Nam với nhau nên tôi không quan tâm nhưng
sau nhiều loạt bài ông viết, và do người dịch cố ý đưa vào các Trang Mạng VN,
nên tôi đành xin phép có ý kiến với ông Jonathan, như sau:
- rằng lá cờ vàng
ba sọc đỏ là biểu tượng của một chính thể tốt đẹp ở miền Nam VN (VNCH) từ 1955
đến 1975, có xuất xứ xa xưa từ thời phong kiến nhà Nguyễn và màu vàng là màu
tượng trưng cho ý chí quật cường của dân tộc Lạc Việt. Đây không phải là một
giấc mơ mà là một thực thể có quá trình lịch sử lâu dài gắn bó với giòng giống
Lạc Việt;
- rằng hai chính
thể VNCH I và II tuy không sống thọ lâu dài, chỉ mới 20 năm tuổi, nhưng nó đã
tạo một nền móng dân chủ tự do thật sự do nhân dân miền Nam chung sức kiến tạo,
cao thượng tốt đẹp hơn chế độ XHCN của miền Bắc áp đặt từ 30/04/1975. Sự thật
này do chính miệng những nhà “cách mạng lão thành MTGPMN” thú nhận, sau 38 năm
cưỡng chiếm miền Nam;
- rằng trở về với
lá cờ vàng ba sọc đỏ là trở về với công lý, đem ánh sáng công lý rửa sạch mọi
tội lỗi vô căn cứ mà nhà cầm quyền Hà Nội cố tình kết án nguời dân miền Nam
ngay từ ngày thành lập MTGPMN (12/1960). Những bản án mà CS Bắc Việt đổ lên đầu
người dân miền Nam như: phản động, phản quốc, tay sai ngoại bang, bù nhìn, nguỵ
quân, nguỵ quyền …giờ này sau 38 năm thống trị đã hiển lộ chính là bộ mặt thật
của tập đoàn lãnh đạo ĐCS và Nhà nước VN XHCN. Do đó lá cờ đỏ sao vàng của họ
áp đặt không có chính nghĩa, không còn một chút lý do để tồn tại trên mảnh đất
VN;
- rằng cờ vàng ba
sọc đỏ chưa hề dính máu dân lành VN, chưa hề chịu nhục nhã đê hèn quỳ gối truớc
quân xâm lược TQ. Ngược lại lá cờ đỏ sao vàng đã từng nhuốm máu dân lành trong
chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, trong vụ án Nhân Văn Giai Phẩm, trong các trại
Học Tập Cải Tạo, trong hai cuộc chiến tranh biên giới, nhục nhã nhất là hình
ảnh hy sinh của 64 lính hải quân bị hạm đội TQ sát hại trong trận chiến Gạc Ma
bảo vệ Hoàng Sa năm 1988. Còn cờ đỏ sao vàng là còn chấp nhận quân xâm lược TQ
uy hiếp dân lành VN, chấp nhận thân phận một chế độ nô dịch cho ngoại bang
phương Bắc;
- rằng lá cờ vàng
ba sọc đỏ không còn là một giấc mơ, mà chính là một lý tưởng cao đẹp mà toàn
dân VN từ trong đến ngoài nước sẽ chung vai sát cánh kiến tạo lại một chính thể
tươi đẹp dựa trên nền móng căn bản của VNCH thời xưa.
Kết luận:
Lá cờ vàng ba sọc
đỏ chính là biểu tượng của tinh thần bất khuất, của một chính thể dân chủ tự
do, đa nguyên, đa đảng, Tam Quyền phân lập thực sự.
Lê Quốc Trinh, Canada
TB: Mới đây nhân
vụ người dân Hà Nội xuống đường kỷ niệm ngày TQ đánh chiếm đảo Gạc Ma
(14-03-2015) tôi được biết thêm rằng lá cờ đỏ sao vàng đã được nhiều DLV sử
dụng để che chắn tấm ảnh "ngai vàng và cung điện của Nông Đức Mạnh".
Hoá ra lá cờ CS này có thêm chức năng mới là che đậy những tội lỗi xấu xa của
các vị lãnh đạo ĐCS và Nhà Nước VN.
…………………..
Tôi sẽ có thêm một bài khác so sánh hai bản
Quốc Ca: bài Tiến Quân Ca, CS miền Bắc
(st: Văn Cao) và bài Tiếng Gọi Thanh
Niên, VNCH miền Nam (st: Lưu Hữu Phước) để các bạn thấy sự khác biệt về ý
nghĩa và giá trị lịch sử, nhất là trong tình thế dầu sôi lửa bỏng này.
Thân tặng các bạn bài hát Hải Ngoại Thương
Ca của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, sáng tác năm 1964, để cùng nhau nghĩ về quê hương
thân yêu.
...Tôi
đi giữa trời bồi hồi
Cờ bay phất phới quên chuyện ngày xưa
Mong sao nước Việt đời đời
Anh dũng oai hùng chen chân thế giới ...
4- Vài hàng với các bạn cũ trong Hội VKYNTC
Thân mến chào các anh chị,
Tôi không biết phải xưng hô với các anh chị
như thế nào cho xứng với hiện tình đất nước bây giờ. Tôi biết chắc chắn các anh
chị không lạ gì những hình ảnh cung điện và ngai vàng sáng chói của Nông Đức
Mạnh tung trên khắp báo chí, sau đó là ngày kỷ niệm đảo Gạc Ma (TS) mất vào tay
TQ (14-03-1988) tổ chức âm thầm và ô nhục vì hình ảnh 64 anh bộ đội hải quân
đưa thân hình làm bia sống cho bọn xâm lược phương Bắc mặc sức nhả đạn, khoái
trá. Đến giờ ai ai cũng biết tin Lê Đức Anh, bộ trưởng Bộ Quốc Phòng VN thời đó
đã ra lệnh quân sĩ không được cầm súng bắn trả. Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh về hưu
gọi thẳng LĐ Anh là phản quốc, phản động ...Thế nhưng chẳng một ai dám động đến
một sợi chân lông của LĐ Anh, không ai dám đặt nghi vấn về gia tài đồ sộ của NĐ
Mạnh. Thế giới nhân loại sẽ nghĩ sao về thân phận của dân tộc VN hiện nay? Các
anh chị nghĩ sao? Các anh chị có cảm thấy xấu hổ, có bực dọc hay giận dữ không khi
thấy những hình ảnh mâu thuẫn và nhục nhã duy trì trên mảnh đất mà cha ông tổ
tiên chúng ta đã bỏ ra biết bao công sức dựng nước giữ nước để các anh chị về chơi
"cưỡi ngựa xem hoa" mỗi năm?
Ngày xưa khi các anh chị rời miền Nam ra đi du học, trái tim nồng nhiệt của hàng
chục sinh viên trẻ đó dám cả gan thành lập Hội đoàn Việt Kiều Yêu Nước tai Canada với mục
tiêu phản chiến chống Mỹ cứu nuớc. Các anh chị tự hào hãnh diện cho hành động
yêu nước dũng cảm của mình, dám tổ chức những khoá học về chủ nghĩa xã hội mà
tôi thường tham dự khi mới tập tễnh bước chân vào Hội (1973). Tôi đã tham dự ba
ngày cuối tuần khóa học CN CS do anh cựu tbt báo Đất Việt tự đứng ra tổ chức ở
một căn phòng muợn từ Đại Học McGill. Tôi còn nhớ mãi những bài học về
"thuyết mâu thuẫn" hay "thuyết thực tiễn" của ông Mao Trạch
Đông (TQ) mà anh P. hăng say giảng giải. Và tôi cũng không quên trong thời kỳ
đó một số các anh chị khác lại cũng tổ chức khoá học song song về XHCN VN, học
tập theo gương "bác Hồ". Tôi thực sự cảm thấy khó chịu và dị ứng vô
cùng khi cầm cuốn sách Đường Kách Mệnh (NAQ) lên đọc bởi vì đó là lần đầu tiên
tôi tiếp xúc với một tác phẩm lai căng chú kiết, chữ nghĩa pha chế xà bần từ
tiếng Pháp gán ghép vào tiếng Việt (chữ f và chữ z). Từ đó tôi bắt đầu hiểu các
anh chị là ai, và từ đó tôi bắt đầu giữ khoảng cách với các anh chị. Chưa nói
đến những lục đục phân hoá nội bộ của anh chị chia thành hai phe: theo Tàu hay
theo Liên Xô, không khác gì tập thể lãnh đạo ĐCS của các anh chị ở VN. Đến nỗi
Hội Đoàn Kết VK tại Pháp đã phải cử hai ông HTĐ và NNG sang Canada để tìm
cách giải hoà các anh chị. Có đúng thế không? Cho nên gọi các anh chị là
"thân Cộng" có gì sai không?
Đến đây, tôi xin phép tạm ngừng để kể một
chuyện khôi hài như sau:
Tôi nghe loáng thoáng phe này gọi phe kia
là "bọn Mao ít". Hồi tôi
học VTT chưa hề được giáo huấn chủ nghĩa CS là gì, cho nên ngơ ngác cứ tưởng
các ông nói bóng gió "Mao ít, Mao
nhiều" hẳn là "lông ít,
lông nhiều" và cứ thắc mắc mãi "ai lông ít, ai lông nhiều"
trong Hội. Sau này mới vỡ lẽ Mao Ít là Maoist, một loại chủ nghĩa theo đuôi Mao
Trạch Đông (TQ). Tôi tự nhủ phải chăng từ năm 1955 chính phủ VNCH cứ cho học
trò hiểu biết rõ về chủ nghĩa CS thì biết đâu tinh thần chống Cộng sẽ bùng nổ
và tránh được phong trào sinh viên phản chiến biểu tình để cho MTGPMN giật dây
sau lưng (Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Lê Văn Nuôi ..vv).
Bây giờ tôi xin đề cập đến những hồi âm của
vài anh trong Hội sau khi nhận được bài Sám Hối Muộn Màng của tôi. Lá thư tôi
nhận sớm nhất từ nhà văn ND chuyên viết truyện giả sử. Anh nhắn nhủ tôi "mau hồi phục và chúc bình an".
Cuối cùng anh yêu cầu tôi "rút tên
anh ra khỏi danh sách gửi E-Mail". Một số anh khác cũng lên tiếng đòi
hỏi tôi delete tên họ trong list E-Mail. Tôi xin trả lời thẳng như sau:
a)- Đúng thế, cám ơn nhà văn ND, tôi rất
muốn hồi phục sức khoẻ sớm sau khi nhận nhiều cú dao đâm sau lưng của các
"đồng chí trong 17 năm sinh hoạt tích cực". Câu nói "vắt chanh
bỏ vỏ" của người bạn thân VTT ngày nào vẫn chưa nặng bằng hình ảnh
"đồng chí đâm dao sau lưng", và chuyện đó đã xảy ra trong một hội
đoàn hải ngoại, từ những con người trí thức học vấn cao.
b)- Anh
ND chúc tôi "bình an", tôi xin cám ơn và không
dám nhận. Vì lẽ tôi không thể bình an, hưởng lạc thú yên vui trong tháp ngà,
trong khi quê hương đất nước tôi ngày càng đắm chìm trong vũng bùn đen tối
XHCN, tương lai dân tộc mờ mịt. Nếu anh ND muốn được "bình an" thì
tôi xin phép trả lại lời chúc đó cho anh. Cám ơn anh.
c)- Nhiều anh bạn Hội viên nòng cốt xưa rất
muốn tôi ngừng liên lạc gửi E-Mail nói về thảm cảnh đất nước hiện thời. Tôi sẵn
lòng chiều ý các anh, và tôi xin nói thẳng với các anh rằng: "Tôi cố ý gửi
E-Mail thông tin bàn luận chuyện quê hương đất nước hàng ngày, trích dẫn từ báo
chí "lề phải" trong nước, từ đài BBC, VOA, RFI, RFA từ La Presse
(Canada), chính là để thức tỉnh các anh trước hiện tình tổ quốc. Sau nữa tôi
muốn các anh hiểu nỗi bực dọc khó chịu của kiều bào Canada khi bị tờ báo Đất Việt của
Hội các anh tuyên truyền rỉ rả gần 17 năm". Ngày xưa các anh cứ tha hồ vào
báo Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, SaiGon Giải Phóng, Tuổi Trẻ để trích dẫn bài,
xong rồi hỳ hục đánh máy, đánh dấu và tự xuất tiền đem in và gửi khắp nơi. Các anh
có bao giờ tự hỏi công việc đó đem lại lợi ích gì, có bao giờ biết người nhận
báo sẽ khó chịu ra sao không?
Sau cùng, trong khuôn khổ giới hạn của bài
viết này, tôi không muốn đi tản mạn quá dài làm mệt trí người đọc, chỉ xin tóm
tắt vài hàng chót để nhắn nhủ các anh chị còn vương vấn với chế độ CS phi nhân
phản khoa học, như sau:
- Rằng chính quyền miền Bắc CS VN không có
chính nghĩa gì cả khi phát động chiến tranh xâm lược miền Nam mà chỉ vì
chủ nghĩa và chủ nhân. Đầu óc lãnh đạo ĐCS VN (miền Bắc VN) đã bị cái vòng kim
cô CNCS siết chặt, hai tay hai chân bị hai ông chủ TQ và Liên Xô kềm kẹp. Đó là
sự thật đắng cay muôn đời mong các anh chị hiểu và mau sám hối để trở về với
dân tộc;
- Rằng chính thể VNCH (Miền Nam VN) không
bao giờ áp đặt chủ nghĩa nào hết, họ hoàn toàn có chính danh và chính nghĩa.
Chính danh: vì chính phủ đại diện hoàn toàn do nhân dân miền Nam bầu lên
trong mọi cuộc bầu phiếu tự do dân chủ. Chính nghĩa: bởi vì nhân dân miền Nam chiến đấu
để bảo vệ tự do dân chủ và mảnh đất thân yêu của họ;
Thân gửi các anh chị bài hát Tâm Sự Gửi Về Đâu của cố nhạc sĩ Phạm
Duy, phổ thơ Lê Minh Ngọc (1962) nói về tâm trạng đau buồn cay đắng của một cặp
tình nhân trẻ ngoài Bắc CS. Chàng vì lý tưởng điên cuồng giải phóng miền Nam mà
đầu quân làm bộ đội chiến đấu trong Nam còn nàng là một cô gái quê cam chịu
kiếp sống tủi hờn ngục tù trong xã hội CS thời chiến tranh. Hai người ở hai
phương trời cách biệt ngồi tưởng nhớ đến nhau:
...Lệ
trên đá rơi hoài
Chuyện mình ai người biết
Và ai sẽ sót thương ...
Mời các anh chị lắng tai nghe lời ca để
thấu hiểu thực trạng đất nước dân tộc.
5- Phần kết
Sau cùng, tôi xin phép tạm dừng ở đây để
không làm mệt trí người đọc, tuy rằng tôi hãy còn nhiều điều muốn nhắn nhủ các
anh chị còn vương vấn trong Hội VKYNCT, xin hẹn gặp lại lần tới.
Thân mến chào các bạn hữu xa gần, chúc sức
khoẻ và thân tâm an khang.
Lê Quốc
Trinh, Canada
19-03-2015
TB: Tôi xin nhờ
các Trang Mạng nhắn với ông thiếu tá Liên Thành và những ai biết nhiều về phong
trào Pháp Nạn 1963 liên lạc với tôi để cùng nhau bóc trần sự thật lịch sử. Tôi
có cảm tưởng rằng thượng toạ Thích Trí Quang chưa phải là nhân vật chủ chốt của
sự kiện. Đó chỉ là "một con tép" làm vật tế thần để thế mạng cho
nhiều kẻ chủ mưu đứng sau tấm màn đen tối nhằm triệt hạ chính thể VNCH. Bài
viết sắp tới sẽ nói về sự kiện lịch sử này.
Bài hát được trích dẫn:
1)- Bài Qua Cơn Mê, sáng tác: Nhật Ngân, ca sĩ: Lê Uyên;
2)- Bài Hải Ngoại Thương Ca, sáng tác: Nguyễn Văn Đông, ca sĩ: Hà Thanh;
3)- Bài Tâm Sự Gửi Về Đâu, sáng tác: Phạm Duy, thơ: Lê Minh Ngọc (1962), ca
sĩ: Tuấn Ngọc;
Tác giả gửi đến DienDanCTM
1 comments:
Quí người có tiếng lương tâm mạnh như anh Lê Quốc Trinh. Lên tiếng lúc này không chỉ vì mình mà còn vì những người chung quanh và các thế hệ tương lai. Không thể để con cháu tiếp tục là nạn nhân của tuyên truyền dối trá.
Đăng nhận xét