Phạm Bá Hải
Phạm Bá Hải sau khi mãn hạn tù |
Nhà nước Việt Nam chà đạp lên quyền sống, quyền mưu cầu hạnh
phúc của con người
Tháng 9 năm 2011, từ nhà tù trở về sau năm năm, tôi được
phía an ninh, công an từ xã, huyện, thành phố nói rằng tạo điều kiện để tôi
sinh sống. Trong các biên bản làm việc, tôi có nêu nhu cầu về việc xây dựng một
căn nhà nhỏ để ở, kề bên nhà cũ, vì ba tôi đã già trên 80, cần yên tĩnh nghỉ ngủ
sớm.
Tôi lên Phòng xây dựng xã hỏi về việc xây nhà, họ nói rằng
chỗ tôi ở hiện đang quy hoạch nên không cho xây, và họ đưa ra tờ giấy photo
copy công văn của Tp HCM. Có mấy điểm cần liệt kê nơi đây: Một là khu vực này từng
có nhiều quy hoạch treo như vậy suốt mấy chục năm nay. Hai là tờ photo họ đưa
ra chữ mờ đến nỗi không đọc được ai ký, chức vụ gì và chẳng có dấu đỏ nào để chứng
tỏ nó có giá trị pháp lý để thi hành áp dụng. Ba là thực tế khu vực này có hàng
loạt nhà cửa, cơ xưởng đã và đang xây dựng suốt nhiều năm qua.
Tháng 10 năm 2011 tôi nạp đơn xin cất nhà gửi đến Công an và
UBND xã Xuân Thới Thượng, Hóc Môn, TP. HCM. Suốt sáu tháng tôi không hề nhận được
câu trả lời nào của họ về lá đơn mặc dù tôi đã cam kết tự tháo dỡ khi có di dời.
Do nhu cầu thực tiễn, ngày 6/4/2012 tôi tiến hành xây căn phòng kề bên nhà
trong sự chứng kiến của công an, an ninh vì họ đóng quân canh gác trước nhà
tôi.
Ngày 27/4/2012 một loạt sáu thuyền nhân hồi hương bị bắt về
đồn công an để điều tra về Hội Từ Thiện Bạch Đằng Giang và các hoạt động nhân đạo,
gồm có tôi, Đào Bá Lê, Trần Đức Nhã, Nguyễn Tự Thành, Nguyễn Hữu Huân, Nguyễn
Văn Cường. Sau cuộc điều tra suốt một ngày, họ không tìm thấy chứng cứ gì để buộc
tội ngoại trừ các hoạt động nhân ái thuần túy. Nhưng cái đáng lên án hơn là họ
nhân danh chính quyền cấm các hoạt động nhân đạo này. Kỳ thị, phân biệt và thi
hành các biện pháp ngược đãi là các sách lược chính quyền VN luôn áp dụng đối với
những thành phần mà họ cho rằng phải hy sinh cho họ, vì họ là đa số.
Điều 1 Tuyên ngôn Nhân quyền của LHQ ghi rõ: “Mọi người sinh
ra đều được tự do và bình đẳng về nhân phẩm và quyền. Mọi người đều được phú bẩm
về lý trí và lương tâm và vì thế phải đối xử với nhau trên tinh thần bác ái”. Cộng
đồng thuyền nhân hồi hương, có trên 60 ngàn, đang đòi quyền sống bình đẳng và
đòi giá trị nhân phẩm, nhưng chính quyền VN đã không cho. Công an, an ninh mời
nhiều thuyền nhân làm việc, đe dọa nếu còn tiếp tục tục liên hệ nhận quà tương
trợ. Bản thân tôi bị CA làm việc 16 lần suốt thời gian bảy tháng qua, hầu hết đều
làm việc suốt ngày. Hơn nữa họ đóng chốt trước nhà, thường xuyên vào nhà quấy
nhiễu như điện thoại, dòm ngó, quay camera, tra hỏi ba tôi điều này điều nọ...
Tra vấn quấy nhiễu chưa đủ, công an an ninh VN tiếp tục tấn
công vào quyền sống của tôi. Sau cuộc bố ráp bắt điều tra 6 thuyền nhân, vào
ngày 28/4/2012 ông Chủ tịch ấp cùng hai thanh tra xây dựng xã kéo vào nhà tôi lập
biên bản đình chỉ công việc xây dựng nhà, bất chấp việc tôi phản đối và không đồng
ý ký vào biên bản. Các thợ xây sợ hãi đã bỏ dụng cụ ra về vì bị chính quyền ra
lệnh đe dọa. Hôm nay tôi nhận được Quyết Định của Phó Chủ tịch xã, ký ngày
2/5/2012 yêu cầu tôi trong vòng ba ngày phải tự phá dỡ nhà đang xây, nếu không
sẽ bị cưỡng chế phá dỡ.
Qua việc lá đơn xin cất nhà đã không được trả lời, hoạt động
nhân đạo bị cấm và Quyết định cưỡng chế phá dỡ, nhà nước VN một lần nữa chứng tỏ
cho thế giới thấy rõ họ là một nhà nước bạo quyền, chà đạp vào quyền sống và
quyền mưu cầu hạnh phúc của con người.
0 comments:
Đăng nhận xét