Ngô Mai Hương và phu quân Nguyễn Quốc Quân |
(LTS Việt Báo: Tác giả Ngô Mai Hương là phu nhân của Tiến Sĩ
Nguyễn Quốc Quân, nhà hoạt động dân chủ bất bạo động vừa bị nhà nước CSVN bắt
ngày 17/4/2012 khi tới phi trường Tân Sơn Nhất và sẽ bị khởi tố vì “khủng bố.”
TS Quân cũng vừa được 6 Dân Biểu Mỹ ký tên chung, kêu gọi CSVN trả tự do tức khắc
cho Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân vì chủ
trương hoạt động bất bạo động chứ không có gì bạo lực. Việt Báo trân trọng cảm
ơn tác giả Ngô Mai Hương đã chia sẻ những cảm xúc trong bài tùy bút sau)
*
Buổi sáng trời mưa bụi, tôi rời khỏi nhà một mình, tôi đi lại
con đường tôi và anh Quân vẫn dẫn mẹ tôi đi bộ mỗi sáng. Trí còn ngủ, chắc Khoa
cũng vậy, các con chưa biết bố bị bắt rồi. Tôi nhìn lên bầu trời đầy mây xám,
tôi nhớ những cánh hoa sao cô đơn, quay tròn trên con đường dẫn vào ngôi trường
Trưng Vương.
Tôi nhớ 37 năm về trước, sau ngày 30/4 tôi trở về lại nhà, bố tôi đã đi mất. Những đám khói từ đống
quần áo lính ai đốt ngoài ngõ còn âm ỉ cháy, và cái hình ảnh người lính nằm chết
bên vệ đường cứ vương vất mãi trong trí óc tôi. Tôi đã trốn vào một góc tối và
khóc một mình. Sau này khi đã ra hải ngoại, có đêm tôi đã nằm mơ thấy lại cảnh ấy.
Và lạ lùng trong giấc mơ tôi lại thấy bố tôi về. Bố tôi quàng vai tôi và nói:
“Đừng khóc con, bố không sao đâu”. Thực sự tôi đang cần được nghe một câu nói
tương tự. Tôi đang cần nghe chồng tôi nói câu đó, như anh đã nói với tôi nhiều
lần trước khi đi: “Đừng sợ, đừng lo, anh không sao đâu”. Anh đâu biết rằng đêm
qua cái cảm giác lo sợ lại tràn đến quật tôi ngã. Tôi cảm thấy đau toàn thân,
tôi cuộn tròn trong bóng đêm cố nghĩ đến những điều anh đã dặn: “Nếu lỡ có gì xảy
ra cho anh, nếu anh bị bắt, phải xa gia đình một thời gian, thì H phải coi đó
là sự xa cách của không gian, của khoảng cách, anh vẫn luôn ở cạnh bên H”.
Thu Hương, cô em gái anh Quân lại gọi cho tôi và khóc. Thu
Hương lo sợ cho anh và nghĩ dại. Không biết Thu Hương có trách tôi là đã không
ngăn cản anh Quân không? Tôi làm sao giải thích cho Thu Hương hiểu được lòng
tôi. Khi mình thương ai, mình muốn người đó làm được điều họ mong ước.
Mấy lần tôi cản anh, anh đã nói với tôi: “Anh sống đủ rồi,
cho anh được đóng góp chính mình cho sự
đổi thay của đất nước”. Mà đâu phải chỉ mình anh, còn những anh em khác nữa, và
còn biết bao nhiêu người đang chịu tù đày trong nước. Còn chính tôi thì sao?
Tôi có thật sự muốn đóng góp phần của mình không? Khi nhìn thấy người lính nằm
chết bên vệ đường, tôi chỉ mới 15 tuổi. Lúc đó, tôi không làm được gì cả cho
anh, nhưng bây giờ tôi có thể. Dù đóng góp ấy nhỏ bé so với những hy sinh của họ.
Mỗi buổi sáng, khi tôi đang loay hoay nấu ăn sáng cho mẹ
tôi, thế nào cũng nghe anh Quân nói mấy câu: “Giờ này hai vợ chồng mình chắc đã
đi bộ hết cánh đồng, rồi ghé qua nhà bác Ba, bác Bảy gì đó…”
Hoặc anh nói về cái cư xá sinh viên dành cho học sinh nghèo;
mà anh dự định thực hiện khi đất nước có dân chủ. Những ước mơ của anh về cuộc
sống tương lai của hai vợ chồng ở Long Xuyên, Rạch Giá… Những nơi tôi chưa từng
sống qua, ngoại trừ một tháng ngồi tù vượt biên tại trại tù Tà Niên, Rạch Sỏi.
Năm năm dạy học tại Rạch Giá là khoảng thời gian in đậm nhất
trong lòng anh. Khi chúng tôi mới cưới nhau, anh thường kể cho tôi nghe chuyện
về thời gian đó, về học trò của anh.
Anh Quân không phải là người làm chính trị, và anh sẽ không
bao giờ trở thành một người làm chính trị. Anh chỉ là một thầy giáo, một người
thầy rất thương học trò. Anh rất ngại ngùng khi được khen tặng, và ngại nhất là
phải đeo vòng hoa. Lần đón anh về năm 2007, nhiều người quí mến anh, đi đón, tặng
hoa, đeo vòng hoa lên cổ cho anh là anh lại tìm cách tháo xuống ngay; tôi đứng
bên cạnh cứ sợ anh làm buồn lòng họ. Vậy mà, anh đã làm tôi ngạc nhiên hôm anh
dắt tôi đi dự buổi tiệc họp mặt của trường Kiên Thành. Hôm đó, các thầy cô giáo
ai nấy đều được tặng một vòng hoa lan tím đeo trên cổ. Thoạt đầu, nhiều học trò
các khoá sau, không nhận ra anh nên anh không có một vòng hoa nào cả. Anh gọi một
anh học trò đến gần và nói: “Em cho thầy xin một vòng hoa, thầy là một thầy
giáo”. Trước đôi mắt ngạc nhiên của tôi anh bảo: “ Học trò làm cho mình, không
vì bất cứ lý do gì mà mình không đeo, lát nữa sau tiệc họ cũng vất hết, mà tội
cho tấm lòng của học trò”.
Mặc dù luôn trấn an tôi, nhưng tôi thấy cung cách của anh giống
như anh đang chuẩn bị cho một chuyến đi hơi lâu. Anh dặn dò tôi đủ thứ điều,
người mà anh lo lắng quan tâm nhất lại chính là tôi. Thật ra, anh biết tánh hai
cháu rất giống bố, với cái cứng cỏi và gan lì, cả ba bố con hay làm mẹ buồn; nhất
là những gan lỳ và dại dột của những năm tuổi teen của các cháu. Lập gia đình với
anh Quân, ngay từ lúc ban đầu chúng tôi
đã gặp nhiều sóng gió. Tôi là một “daddys girl” rất thương bố. Ngày sắp rời VN, sắp gặp lại ông; tôi tự hứa
với lòng rằng tôi sẽ không bao giờ cãi bố tôi, sẽ làm tất cả theo nguyện vọng của
ông. Vậy mà rồi tôi thất hứa khi nhận lời cầu hôn của anh Quân. Bố mẹ tôi không
bằng lòng anh, vì sợ lấy anh, tôi sẽ khổ, và cũng vì anh đến cùng lúc với một
người khác có tương lai hơn. Những ngày ấy, chẳng biết tại sao Chicago trời cứ
đầy mưa gió và sấm sét. Ngày nhận bó hoa đầu tiên anh tặng, là lúc San
Francisco bị động đất lớn, tôi không thể nào liên lạc được với anh vì đường dây
điện thoại bị gián đoạn. Rồi tiếp theo là những ngày buồn bã, đầy sóng gió
trong gia đình do chuyện của chúng tôi. Sau này tôi có ghi lại trong một bài
thơ viết tặng anh:
Vì em lỡ cãi mẹ lấy anh
Có bầu trời đầy sao chứng giám
Có chiều mưa và những ngày u ám
Nên đất trời biết mình yêu nhau.
Như đã nói ở trên, anh Quân là một thầy giáo và anh là một
ông thầy rất nghiêm khắc. Khi về làm vợ anh cũng là lúc tôi chập chững bước vào
đời. Những khó khăn trong công việc ở sở, khi đem chia sẻ với anh, lúc nào anh
cũng ân cần, nhưng nghiêm trang bảo tôi: “Những khó khăn đó H phải tự vượt qua,
nếu không H cũng sẽ gặp ở nơi khác”. Tánh anh không chiều chuộng, anh quí trọng
những con người vượt khó, nên chờ đợi điều đó ngay cả đối vợ con mình. Có nhiều
đêm tôi đã thầm oán trách anh và chỉ mong sao được chạy về với mẹ mình. Cho đến
khi tôi trở thành một nhân viên danh dự của sở, cho đến khi tôi đứng vững trên đôi chân của mình tôi mới hiểu được
bài học của anh đã cho tôi.
Năm 2007, anh ở tù chung với một em trai ở Tây Ninh. Em đã
22 tuổi mà không biết đọc. Khi trại giam đưa bản cáo trạng cho em ký, em mới
thú nhận với anh là em mù chữ. Vậy là anh gỡ vôi trên tường làm phấn để dạy em
học mỗi đêm trên bản luận tội của em. Có lúc em lười biếng, muốn trốn học, em
làm bộ đọc thuộc làu làu câu: Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam… trên đầu
trang giấy và xin được nghỉ sớm. Em tưởng là em có thể qua mắt được ông thầy của
em; em đâu biết rằng ngày xưa thầy cũng đã từng ở ngôi thứ ba - nhất quỉ, nhì
ma, thứ ba học trò. Thầy chỉ cần bịt tay vào một vài chữ, rồi bắt em đọc chữ kế
tiếp là cậu học trò ngớ mặt ra ngay, thế là em lại phải ngồi ngay ngắn lại để học.
Tánh anh Quân gan lì nhưng nhiều tình cảm. Một lần nghe một
em bé Mỹ lai hát vọng cổ cũng làm anh ràn rụa nước mắt. Anh quan tâm nhiều đến
giáo dục, đến lớp người trẻ. Những ngày ngồi
tù ở Nguyễn Văn Cừ, nhìn những quản giáo trẻ đi lại ngoài hành lang, anh
bảo với tôi là anh thấy rất thương họ. Anh ngồi tù bên trong nhưng thân phận của
họ cũng chẳng khác gì anh. Anh mong những việc anh làm có thể phần nào đóng
góp vào sự đổi thay của đất nước để
chính những người công an này thấy được một cuộc sống tốt hơn cho chính bản
thân họ và cho đồng bào họ.
Trước năm 2007, anh về VN để kiếm người phụ anh làm phần mềm
dịch tự động từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Trong dịp này, anh đã dẫn cô bé gái,
con học trò cũ của anh từ Rạch Giá lên Sài Gòn đi theo anh khắp nơi. Anh bảo:
“Cháu 16 tuổi mà trông như một cô bé lọ lem, đen đủi, ốm yếu. Hễ mở miệng ra là
lại nói về bác Hồ, anh dẫn cháu đi cho cháu làm quen với các anh chị sinh viên
trên Sài Gòn, cho cháu nhìn thấy một thế giới khác”. Chính những tình cảm dạt
dào của anh, chính con người rất thầy giáo trong anh, đã làm cho tôi có thể chấp
nhận mọi gian nan để anh được làm tròn những điều anh mong ước.
Có người bảo rằng con người là sinh vật cô đơn nhất trên
hành tinh này. Tôi đang một mình nhưng tôi không cô đơn, tôi biết tôi sẽ còn buồn,
sẽ còn lo, nhưng tôi sẽ vượt qua được tất cả. Có lần anh Quân bảo tôi, ở trong
tù có những lúc anh đã tìm cách nói chuyện với tôi, anh tin là thần giao cách cảm
sẽ giúp anh làm được điều đó, và nhiều đêm anh đã dặn tôi từ rất xa là tôi hãy
yên lòng, hãy an tâm.
Tôi không biết lúc này, anh có nghe được tôi nói hay không,
nhưng tôi muốn đọc một text message mà Khoa gởi về cho mẹ. Anh về lại Sacto
thăm con trước ngày đi, anh đã nói thật với con về chuyến đi của mình. Khoa kể
lại cho mẹ nghe rằng: hai bố con đi ăn phở, rồi vì mãi dặn dò con, gọi phở ra
mà anh chẳng ăn miếng nào. Tôi thầm đọc cho anh nghe những điều Khoa viết. Tôi
muốn anh biết rằng con đã lớn, đã trưởng thành. Khoa viết những điều này cho mẹ
sau hai ngày anh rời Mỹ: “Hi mom, I just wanted to say that I really respect
and love both you and dad. I know that dad being away scares you, but you
should know that I will always be there for you and try my hardest to make sure
you have a comfortable life. I want our family to fulfill our dreams and live
happily anh I know dad wanted too. Please, dont be afraid, I love you”.
Không biết bố đã nói gì với Khoa về ước mơ của bố, nhưng một
lát nữa đây khi về đến nhà tôi sẽ phải báo tin cho các con tôi là công an Việt
Nam đã giữ bố. Chắc Khoa, Trí sẽ buồn nhưng các cháu sẽ hiểu. Và nếu các cháu
chia sẻ được những khó khăn với bố mẹ trong lúc này, các cháu cũng biết được những
giá trị về trách nhiệm của bố mẹ đối với quê hương, đối với cội nguồn của mình.
DienDanCTM
nguồn: http://www.vietbao.com/D_1-2_2-67_4-191823_15-2/
Rất cảm phục sự hy sinh hạnh phúc riêng của gia đình mình , để người chồng yêu quí thực hiện ước mơ hạnh phúc cho cả dân tộc.Chúc chị Mai Hương nhiều sức khỏe.
Trả lờiXóaTrân trọng tình cảm của cô!
Trả lờiXóa