Sài Gòn Đô
DienDanCTM
- Chị Năm! Làm gì mà ngồi buồn thiu như Trà Hoa Nữ mắc bệnh
ho lao vậy chị Năm?!
- À! Cậu Đô! Ứ hự … Hỏng rồi!... Hỏng rồi! … Cậu giải nghĩa
dùm Năm Lửa câu này: Giang hà nhật hạ nhân giai trọc – Thiên địa lô trung thực
hữu tình?
- À! Nguyễn Công Trứ. Giai nữ Năm Lửa không phải là kỹ nữ
Trà Hoa Nữ bất tri vong quốc ... mà có chí làm trai của Lê Thị Công Nhân, Phạm
Thanh Nghiên. - Sông nước ngày một xuống kém nên người đời đều dơ, đục – Cùng một
lò Tạo hóa đúc ra mấy ai không có tình. Mà chuyện gì hả Chị Năm?
- Hỏng rồi! Hỏng rồi! Mấy bửa nay chị nghe Bạch tu Dương
Trung Quốc than phiền về “văn hóa từ chức“ làm chị nhớ ngay đến “văn hóa ngôn
ngữ!”
- Nghĩa là sau Chị Năm?
- Sau tháng tư 75 người Sàigòn, nói chung là người miền Nam
nghe một ngôn ngữ lạ, Vịt Tàu lai Vịt Ta, chói tai, hổn láo thiếu văn hóa từ cửa
miệng một số nam, phụ, ấu là: - Thằng Diệm, thằng Nhu, vợ Nhu, thằng Thiệu, vợ
Thiệu, thằng Kỳ, thằng Mỹ, sau đó ít lâu ngôn ngữ đó bị nền văn hóa Sàigòn triệt
tiêu …
Nhưng gần đây 30 năm sau ngôn ngữ này lại tái xuất giang hồ, sống dậy
mãnh liệt, nó được sử dụng bởi nông dân, công nhân, trí thức, các giáo sĩ các
tôn giáo, nó trãi rộng khắp từ thành thị đến thôn quê, từ học đường đến xí nghiệp,
chợ búa, cả đến những cán bộ Cộng sản phản tỉnh, tại chức, trong cả nghị trường
Quốc hội: Thằng Mười “thiến”, thằng Phiêu “khỉ”, thằng Mạnh“tộc”, thằng Trọng
“lú”, nghĩa là tất cả những vị lãnh đạo đảng Cộng sản, thằng xã, thằng huyện,
thằng tỉnh, thằng trung ương, đều bị nhân dân mình từ Bắc chí Nam gọi bằng “thằng!”
- Tôi, nghe chị nói càng thấy đúng và càng đứt ruột!
- Có một ngày chị chứng kiến những Sinh viên trong một quán
cóc, gọi chửi thằng này thằng nọ các vị nguyên thủ của mình công khai, chị mới
tế nhị hỏi: Xin hỏi các em học trường nào, trường Tàu chăn, bao nhiêu tuổi ...
thì các sinh viên này biết ngay và không ngại than rằng: - Chị ơi! Ngày xưa bố
mẹ chúng em vì muốn có cái điểm để có cái quần, cái áo, cái ăn, để sống, chỉ
hơn con lợn cái thìa, đôi đủa, mà gọi những người lớn đáng kính bằng thằng, bằng
con, nhưng ngày nay bọn em gọi bọn nó bằng thằng, bằng con là thể hiện, suất
phát từ trái tim, khối óc bọn em, chúng nó đáng khinh và đáng được gọi như vậy!
- Nhưng các em còn trẻ, có học, được giáo dục, chúng ta trọng
người là không để dơ đục mình và chúng em còn có trách nhiệm thế hệ mai sau! Là
người phải có tình. Chúng ta không để thế giới quên rằng Việt Nam chúng ta có
4.000 năm văn hóa.
- Không phải thế chị ơi! Chúng nó không phải là con người.
Chị nhìn kia! Đất nước bị lừa dối, sống trong ngục tù, trong áp bức, bốc lột,
cướp bóc, nghèo đói lạc hậu, phân chia sang hèn, vô đạo đức, mất phẩm hạnh,
than oán ngất trời. Đùng một cáí thêm họa quân Cộng sản Tàu cướp nước! Trong
đau khổ cùng cực và cực kỳ tuyệt vọng, người dân còn nuôi lại ý niệm, một niềm
hy vọng mong manh cuối cùng sót lại trong tim: dù là Cộng sản máu lạnh, tàn bạo
dã man tới đâu, đă là con người tạo hóa đúc ra, lẻ nào bọn nó không còn sót lại
một chút lương tri, một chút tình với nước mà bảo vệ sơn hà, Nhưng rồi niềm hy
vọng le lói cuối cùng đó cũng bị bọn chúng dập tắt một cách lạnh lùng độc ác! Mắt
chúng ta thấy, tai chúng ta nghe, bọn nó cũng không cần che đậy dấu diến hành động
độc tài, bán nước của mình, ai mà đụng vào quân xâm lược Tàu còn hơn chưởi ông
nội nó. Bọn nó điên cuồng ra tay đàn áp dã man, tra tấn tù đàỳ, thủ tiêu giết
chóc, say máu những người và gia đình những người bảo vệ biên cương biển đảo của
Tổ quốc. Bọn nó phục vụ chủ bọn nó bằng xích xiêng, nhục hình cùng máu của dân
tộc. Bọn nó đã tự thiêu ủy, dập tắc cuối cùng cái hy vọng của dân tộc, cái làm
người của bọn chúng! Mà ta phải gọi là ngài, vị, ông, chú, bác hay sao?! ...
Các em còn nói với chị: Chúng em dám cá với chị 1.000/1 chị đi bất cứ nơi đâu,
hang cùng, ngỏ hẻm ở Việt Nam này , nếu một người thì thôi, mà hai người trở
lên là có chưởi Cộng sản, chưởi sáng ở những quán xá, bệnh viện, đường phố,
công sở, tối trưa chiều ở xí ngiệp, bàn nhậu, công viên, tối nghe radio cũng
chưởi, xem TV cũng chưởi, ngủ mơ, dấp té, chó ỉa, thiếu nợ, trể xe cũng chưởi,
không còn kiêm kỵ vì nữa ...
- Biết sao bây giờ. Lòng dân ly tán. Xã hội nghèo đói. Nội
thù ngoại xâm. Rồi Việt Nam sẽ ra sau khi cả dân tộc này nằm trong tay bọn nối
giáo quân Tàu, Có thể bị liệt kháng chăng?!
- Không liệt kháng đâu Đô! - “Lạc hà dữ cô dụ tề phi.” Họ,
những nhà dân chủ yêu nước như cánh cò lẻ loi trong ráng chiều buồn bã bao la …
nhưng ...
- Trong con nước trời mây “đen” nghệch một màu bởi bảo tố cuồng
phong, thay “Thu thủy trường thiên nhất sắc!” … thì cánh cò quá mong manh ...
- Ánh chớp chân lý sẽ xé nát màng đêm, hiện sáng một cánh
cò! Chị bảo đảm là vậy!
LA LÀNG, CẢN ĐỊA!
Cộng sản Bắc Kinh muốn công bố hình Lưởi bò ở Biển Đông phi
lý trên Hộ chiếu cho thế giới công nhận cứ gì? Khỏi lo! Ông cha ta ngày xưa
chèo thuyền đưa Sứ Tàu sang sông, tham ăn, chọt bụng, không kịp khép háng Sứ
Tàu đánh rấm cái “tủn”. Trên thuyền cười ồ! Cã thẹn, nó hô lên: Sống động Nam
Ban, ( sấm động trên trời Nước Nam ). Trạng Trình cả giận sự hổn láo, vô văn
hóa, đáp lể bằng cách vạch quần “tè” về phương Bắc cũng hô lớn: Vũ quá “Trung
Quốc”, (mưa gió trên trời “Trung Quốc” ).
Nếu Cộng sản Hà Nội không hèn với giặc, ác với dân. Dể thôi!
Cũng in hình Lưởi bò Tàu trên Hộ chiếu Việt Nam bị cái kéo cắt đức ngang như
hình các nhà yêu nước vẽ trên áo cho cả thế giới biết mới tin! Phản đối cùng là
cái trò rón rén đái theo mưa Một thằng ăn cướp, một thằng càn địa la làng!
*
*Dưới đây là một bài "chửi
mất nước" của "bà mẹ Việt Nam"
Bài chửi mất nước
Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi …. bên sau bên
trước,bên ngược bên xuôi! Nước của bà hình chữ S, từ Ải Nam Quan tới mũi Cà
Mâu. Trải qua 4 ngàn năm văn hiến. Tuy bà bị nô lệ một ngàn năm thằng Tầu, một
trăm năm nô lệ thàng Tây, nhưng nước của bà, không những vẫn còn nguyên vẹn mà
còn mở rộng xuống miền nam cả ngàn cây số. Con cháu bà tuy nghèo khổ, nhưng vẫn
nề nếp, trai không phải làm lao nô cho ngọai quốc, gái không phải làm đĩ cho ngọai
bang.
Nhưng kể từ ngày thằng mất dậy tên Nguyễn Tất Thành con thằng
Nguyễn Sinh Sắc trốn lên tầu Pháp làm bồi cho Tây, cho Nga, cho Tầu, đem cái chủ
nghĩa Mác Lê về nước làm cho nước của bà bại họai gia phong. Chúng mày, từ thằng
Duẩn, thằng Chinh, thằng Đồng, thằng Anh thằng Giáp đến thằng thằng Mạnh, thằng
Phiêu, thằng Dũng, thằng Trọng, thằng An, thằng Khải, thằng Trọng, thằng Triết,
thằng Hùng v.v…đem cả đất nước bán cho Tầu. Miền bắc thì mất cả mấy chục ngàn
cây số vuông. Miền trung thì mất cả trăm ngàn cây số vuông hải phận, khiến con
cháu của bà sinh sống bằng nghề đánh cá không còn đất sống. Trai thì phải đi
làm lao nô, gái thì phải đi làm đĩ điếm. Thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa
ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, đứa nào tóan tính bán thêm, thì buông
thả nó ra, có đứa nào trót nhỡ bán thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe
bà chửi đây nài i i i i i …
Chém cha đứa bán nước của bà, chiều hôm qua bà ra làm rẫy,
thấy đất còn nguyên. Sáng hôm nay con bà đi làm, nó nói dất đã bị mất một phần.
Hỏi ra thì chúng bay đã cưỡng chế đất của bà bán cho Tầu đất vẫn còn, mà bây giờ
nó đã bị mất . Mày muốn sống mà ở với vợ với con mày, thì hãy mau mau tìm cách
chuộc về trả cho bà, nhược bằng mày lấp liếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại thằng
Hồ Chi Minh, cha già của nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại
nhà chúng mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết chém Hồ Chí Minh kia,
con cháu mày mà không tìm cách chuộc về trả bà, thì con cháu mày một người ăn
chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ
sứ thần linh rút ruột mày ra a a a a …
Chúng mày dám dùng tiền bán nước dể nuôi sống vợ con chúng
mày, để ăn chơi phè phỡn thì bà rủa cho chúng mày ngóc đầu lên không được,
chui đầu xuống không xong đấy con ạ ạ ạ ạ …..
Đất nước của bà nó có là con công con phượng, chứ chúng mày
cưỡng chế bán nó đi, nó về đến nhà chủ mày nó thành con cú, con cáo, con thần
nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng mổ cha mổ tiên sư ông bố ông cố nội chúng mày ra thành
trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó
nó liếm đấy con ạ. ạ ạ ạ ạ…
Bà rủa cho chúng mày là chúng mày ngủ giường: giường sập,
chúng mày ngủ võng: võng đứt, chúng mày thức, chúng mày cũng mơ thấy ma móc mắt
chúng mày ra, chúng mày tắm ở ao chúng mày chết chìm trong chậu, chúng mày đi
ra đường xe bò cán, chúng mày bẹp đầu, chúng mày đi trên lề đường cây khô rớt
xuống gãy cổ, chúng mày uống được ngụm nước vào mồm máu đỏ chúng mày phọt ra đằng
mũi, máu trắng chúng mày tuồn ra đằng tai, chúng mày ăn miếng rau chúng mày ói
ra miếng thịt. Chúng mày ăn uông gì, chúng mày cũng tóc tai lông lá mày rụng sạch.
Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí í í í í ….
Chúng mày không mau mau tìm cách lấy lại đất, biển, bà đóng
ghế 3 tháng 10 ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà
nguyền, bà rủa cho con cháu chúng mày chết đường, chết chợ, chết tan thây , nát
óc, cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của Cha Ông, vợ con nhà mày ra a a a
a….
Bà hú 3 hồn, 7 vía những thằng Việt gian bán nước, dâng biển
cho Tầu 3 hồn 9 vía những con đàn bà Việt gian bán nước, dâng biển cho Tầu. Bà
gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng
bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho vợ con nhà mày đẻ con ra thì ngược,
sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn lấy đất của bà bán cho Tầu Cộng à à à à à
…..
À, mày tưởng mày là tiến sĩ toán lý mà bà không dám chơi
toán học với mày à. Bây giờ bà chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi
sang hình học cho mày nghe e e e e ……
Nếu gọi bố chúng mày là A, mẹ chúng mày là B, mày là C, bà lấy
A cộng B cộng C, cho vào ngoặc bà khai căn, bà vi tích phân cả họ hàng chúng
mày lên..ên..ên..ên..
Chúng mày tưởng nuốt được số tiền bán đất, bán biển mà quan
thày chúng mà cho, là chúng mày có thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương”
trên giường với nhau à…..Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà chúng
mày, cho chúng mày biết thế nào là “vô nghiệm”, cho chúng mày vô sinh, không đẻ,
không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời
chìm đắm trong “âm vô cùng”, sẽ gặp tai ương đến “dương vô tận”, cho chúng mày
chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến “maximum” của sự “vô hạn” tối
tăm ăm ăm ăm ăm …
Tiên sư cha nhà chúng mày, chúng mày tưởng ngày nào mày cũng
rình mò “tiệm cận” hàng rào nhà bà là bà không biết đấy à? Bà là bà “giả thiết”
chúng mày ăn cướp hơn hai chục ngàn cây số vuông ở miền Bắc đem dâng cho quan
thầy Tầu phù lấy tiền về để chúng mày vỗ béo để nhồi “đường cong” cho con vợ
mày, à… à… chúng mày vẽ nữa đi, chúng mày tô nữa đi. Chúng mày tô, mày vẽ, mày
nhồi cho đến khi “đường cong” của con vợ chúng mày nó nứt toác, nó gẫy khúc ra,
chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ chúng
mày sẽ hạ “vuông góc” một mạch thẳng xuống “góc tù..ù ù ù…
Hôm nay bà chửi một
bài,
Ngày mai bà sẽ chửi
hai lần liền.
Bà chửi cho chúng mày
hóa điên, hóa rồ
Bà rủa suốt tháng liên
miên không ngừng.
Bây giờ bà mệt quá chừng,
Bà về cơm nước, nhớ đừng
quên a…
Muốn sống thì nhả hết
ra,
Lạy bà hai lạy, bà tha
cho chúng mày….ày ày ày….
Tiên sư cha chúng mày, hỡi thằng Hồ Chí Minh, thằng Chinh,
thằng Duẩn,thằng Nguyễn Tấn Dũng, thằng
Nông Đức Mạnh, thằng Trương Tấn Sang, thằng Nguyễn Văn An, thằng Nguyễn Phú Trọng,
thằng Nguyễn Minh Triết, thằng Trần Đức Lương, thằng Nguyễn sinh Hùng …ơi, hãy
nghe những lời bà chửi cho thấm. Bà nguyền cho cả nhà, cả họ chúng bay chết sầu,
chết thảm, chết non, chết yểu.
Bà Mẹ Việt Nam
0 comments:
Đăng nhận xét