Minh Văn
Mới sáng sớm mà khí hậu đã bắt đầu nóng
nực, bến xe Giáp Bát giờ này tấp nập như mắc cửi. Mấy người bán dạo miệng liến
thoắng mời chào, đám phe vé thì túm lấy bất cứ ai đi qua mà chèo kéo, rồi kẻ đi
người tiễn ồn ào. Trong dòng người hối hả, thấp thoáng vài bóng đồng phục nhân
viên phòng vé đi lại vội vàng. Tiếng loa thông báo giờ xe chạy thi thoảng lại
vang lên, rồi người ta mua vé, tìm gọi nhau ý ới không ngớt. Nắng đã bắt đầu
chiếu lên những chiếc dù bán hàng, hắt xuống nền xi măng thành những bóng tròn
to. Đám đông chen lấn, càng làm cho không khí buổi sáng mùa hè trở nên ngột
ngạt. Những hành khách ngồi trên xe thì chờ đợi, mong sớm khởi hành để được
hưởng cái không khí thoáng đãng của làn gió mát khi xe chạy.
Người thanh niên bận sơ mi trắng,
dáng điệu thư sinh bước lên chiếc xe khách tuyến Hà Nội - Vinh. Sau phút lưỡng
lự, anh ngồi vào chỗ ghế trống bên cửa sổ, rồi với tay cuốn tấm rèm che cửa
kính lên để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Trên xe, nhiều người tựa lưng
vào thành ghế mà ngủ gật gà, người thì chóp chép nhai bánh mỳ, một cô gái đang cho
con bú, đứa bé mắt
tròn đen láy, miệng ngậm đầu vú, tay túm lấy vạt áo mẹ mà day day. Anh là sinh viên Luật khoa, hôm nay được nghỉ lễ mấy ngày nên hẹn người yêu về thăm. Đã mấy tháng rồi hai người không gặp nhau, tình cảm chỉ có thể gửi gắm qua những dòng thư chan chứa. Lúc này, hình bóng yêu thương của cô cứ đeo bám lấy tâm trí anh.
tròn đen láy, miệng ngậm đầu vú, tay túm lấy vạt áo mẹ mà day day. Anh là sinh viên Luật khoa, hôm nay được nghỉ lễ mấy ngày nên hẹn người yêu về thăm. Đã mấy tháng rồi hai người không gặp nhau, tình cảm chỉ có thể gửi gắm qua những dòng thư chan chứa. Lúc này, hình bóng yêu thương của cô cứ đeo bám lấy tâm trí anh.
Họ yêu nhau cách đây ba năm, một mối
tình đầy nhớ nhung xa cách. Mỗi khi gặp gỡ, cô lại dành cho anh tất cả niềm yêu
thương để bù đắp những tháng ngày chia xa. Tình cảm giữa họ vì thế mà cũng nồng
nàn và khát khao hơn. Cô yêu anh, một tình yêu cuồng nhiệt xen lẫn sự quý
trọng.
Đối với cô, được ở bên anh và yêu anh,
đó là những ngày hạnh phúc nhất. Khi phải xa nhau, cô mới cảm nhận được những
nổi buồn, cô đơn trống vắng vô cùng. Có những đêm mưa buồn, cô ngồi một mình
trong phòng lắng nghe hạt mưa tí tách ngoài hiên, lòng lại nhớ đến người yêu
phương xa. Lúc này cô chỉ muốn có anh bên cạnh để sẻ chia những tâm sự chất
chứa trong lòng. Cuộc sống đã buộc họ phải xa nhau, phải chờ đợi nhớ thương.
Anh đến làm xáo trộn cuộc sống của cô, rồi lại ra đi mang theo tất cả niềm vui
và hạnh phúc. Giờ đây cô thấy mình cô đơn, lẻ loi quá! Lúc nào cô cũng nghĩ đến
anh và nhớ lại những ngày ngắn ngủi bên nhau đầy kỷ niệm.
Nhiều khi cô muốn tạm quên anh để dành
tâm trí cho việc học, nhưng lý trí nào thắng nổi con tim. Cô mòn mỏi trong
thương nhớ đợi chờ. Anh nghe mọi người nói rằng dạo này nom cô buồn và gầy đi
nhiều.
Xe bắt đầu chạy, phố phường loang loáng
lướt qua trong ánh nắng vàng nhạt.
o0o
Chừng năm tiếng đồng hồ sau, thành phố
quê hương đã hiện ra trước mắt. Xe dừng, hành khách nối nhau lục tục xuống bến.
Anh đang đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, chợt nghe có tiếng gọi:
- Anh Phương!
Phương quay về phía đó thì nhận ra Mai
Thanh đang vẫy tay, khuôn mặt ửng hồng vì chen chúc. Anh xách hành lý tiến lại
phía người yêu, cô ngước nhìn anh, mừng mừng tủi tủi. Thanh đặt túi hành lý
phía trước chiếc xe máy rồi giục anh ngồi lên để cô đèo.
Phương lưỡng lự:
- Mình đi đâu bây giờ em?
Cô mỉm cười e lệ:
- Về nhà em!
Rẽ vào cái ngõ quen thuộc, rồi Mai Thanh dừng xe máy trước cổng nhà.
Tiếng mở chìa khóa lách cách, họ dắt xe và đi vào bên trong. Khi chỉ còn hai
người, bất chợt cô ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở, đó là những giọt nước mắt của
hạnh phúc xen lẫn trách móc. Phương vuốt mái tóc dài của người yêu, an ủi và
lau nước mắt cho cô. Anh hiểu rằng, thời gian qua cô đã phải chịu nhiều tủi khổ
vì anh.
Như một đứa trẻ, Thanh lại vui được ngay. Cô nhìn vào mắt anh, đầy
vẻ quan tâm:
- Anh về được lâu không?
- Ba hôm em ạ!
Buổi chiều, Phương và Mai Thanh đi bộ ra ăn cơm ở khu chợ sinh
viên gần nhà cô. Tại đây người ta bày bán đủ thứ hàng hóa, từ gương, lược, sách
vở, quần áo đến dụng cụ nấu ăn, hàng thực phẩm, màn, chiếu. Tất cả hầu như để
phục vụ cho giới sinh viên, kể cả những quán cơm bình dân nằm thành dãy kề nhau
cũng vậy. Quang cảnh khu chợ thật đông đúc, nhộn nhịp. Tiếng mời chào, mặc cả
ồn ào, tất cả như một bản giao hưởng của âm thanh cuộc sống.
Anh dong dỏng cao, còn Mai Thanh thì bé nhỏ xinh xinh, nhưng lúc
đi bên nhau ai cũng khen đẹp đôi, có lẽ giữa họ có cái gì đó gắn bó và tương
xứng. Hai người bước vào một quán ăn và gọi món. Đây không phải là lần đầu họ
ngồi ăn với nhau, nhưng chốn đông người khiến Thanh bối rối, cặp mắt đẹp luôn
liếc xéo về phía anh ngượng ngùng. Khi tiếp thức ăn cho anh, cô lại mỉm cười e
lệ như cô dâu mới về nhà chồng. Bạn bè của anh và cô học ở đây cũng nhiều, họ
đi qua, nhận ra hai người và chào hỏi tíu tít:
- Xin chào!
- Cậu về khi nào?
- Mời nhé!
- Mời!...
Mỗi lần nhận ra người quen như vậy, gò má của Mai Thanh lại ửng hồng
lên, thẹn thùng. Tuy nhiên cô cảm thấy hạnh phúc vì sự công khai tình cảm này,
bởi mọi người sẽ hiểu rằng tình yêu của họ gắn bó và bền chặt.
Mai Thanh muốn những ngày ngắn ngủi bên nhau giữa cô và Phương
phải thật hạnh phúc và ý nghĩa. Để bù lại tháng ngày xa cách, họ sẽ đi chơi
những nơi cảnh đẹp ưa thích và lãng mạn. Sáng hôm sau, cô hẹn hai người bạn gái
đi dã ngoại. Một lúc sau thì họ đến, tiếng cười nói tràn ngập cả căn nhà. Thanh
giới thiệu mọi người với nhau. Vân là một cô gái có dáng cao lớn đẫy đà, vui
nhộn và táo tợn, quê cô ở một huyện miền núi, nay lên đây để học sư phạm. Còn
Huyền thì người thành phố, tính trầm lắng sâu sắc, cặp mắt tròn lúc nào cũng mở
to mơ mộng xa xăm. Hôm nay Mai Thanh mặc chiếc áo màu hồng mà Phương tặng cô
lần sinh nhật trước, trông rất duyên dáng và đáng yêu.
Khu du lịch là một thắng cảnh với nhiều di tích. Để ngắm hết được
cảnh đẹp, du khách phải leo lên một ngọn đồi thấp, với cỏ cây hoa lá đua chen. Người
ta làm ở đây những bậc đá quanh co theo bờ dốc để khách tham quan có thể đi lên
một cách dễ dàng. Bốn người vừa leo lên đồi vừa ngắm nhìn cảnh vật, thi thoảng
Vân lại chỉ tay vào một nơi nào đó mà reo lên rồi vỗ tay thích thú. Huyền giới
thiệu với Phương về khu di tích, nhẹ nhàng và súc tích như một hướng dẫn viên
chuyên nghiệp. Mai Thanh thì lặng lẽ đi bên người yêu, khuôn mặt rạng ngời hạnh
phúc.
Đến một nơi vắng vẻ, chợt Vân và Huyền
cười khúc khích rồi nắm tay nhau mà chạy đi đâu mất. Mai Thanh hốt hoảng gọi
tên họ nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Chỉ còn lại hai người, cô thẹn
thùng đứng nép vào anh, những ngón tay đan vào nhau. Từ đây có thể nhìn bao
quát cảnh vật phía dưới chân đồi. Làng xóm xen lẫn ruộng đồng bát ngát, dòng
sông uốn lượn thành một dãi trắng lấp lóa, hiền hòa chảy về hướng đồng bằng. Chợt
Mai Thanh cầm tay Phương áp mạnh vào ngực mình, anh cảm nhận được trái tim cô
lúc này đang đập loạn nhịp. Rồi họ nắm tay nhau, bước đến bên một bậc đá xung
quanh mọc đầy cây hoa dại và ngồi xuống.
Mai Thanh âu yếm gỡ những chiếc lá bám
vào tóc người yêu, rồi nàng nhìn anh, hé làn môi xinh nũng nịu:
- Hãy luôn là người che chở cho em anh nhé!
Anh kéo cô vào lòng, vững vàng và tin cậy. Lát sau, cô thủ thỉ:
- Em muốn ngày mai anh cùng đi chỗ này!...
- Đi đâu em?
- Ở ngoại thành có một ngôi đền thiêng lắm! Những người yêu nhau
cũng thường đến đây để bói tình duyên đó anh.
Chợt có tiếng nói chuyện ríu rít, Vân và Huyền từ đâu lại bất ngờ
xuất hiện.
Vân nháy mắt với Huyền, giả bộ ngạc nhiên:
- Lạc mất hai người. Thì ra là ngồi ở đây!...
Mai Thanh bĩu môi:
- Gớm! Hai cô cố tình cho chúng tôi bị lạc thì có!
Rồi họ lại ngồi quây quần bên nhau trò chuyện, tiếng cười nói xao
động cả một vùng non nước mênh mông.
o0o
- Anh chị mua lễ vào thắp hương đi!
Mấy người bán đồ lễ trước cổng đền thay nhau mời chào khi thấy Phương
và Mai Thanh. Anh mua mấy thứ lễ vật rồi họ theo những người đi lễ mà vào phía
trong.
Ngôi đền cổ kính nằm trên một gò đất cao, phải leo mấy chục bậc
thang mới lên được đến nơi. Xung quanh mọc đầy cỏ dại và cây cổ thụ um tùm, đủ
cho thấy vẻ linh thiêng, huyền bí. Trước thềm vào điện có hai bức tượng ông Thiện
và ông Ác trấn giữ. Ông Ác tay cầm gươm, mặt đỏ râu dài, mắt trợn trừng dữ tợn.
Ông Thiện thì mặt trắng hiền từ, miệng cười độ lượng. Người ta đặt lễ vật lên
các ban thờ rồi thắp hương, xì xụp khấn vái. Ông Từ râu tóc bạc phơ lúc này đang
chậm chạp đi thu gom và tắt bớt hương mà khách thập phương đốt lên, để tránh
nhiều khói và hỏa hoạn. Bên trong điện thờ, mấy ông thầy cúng áo dài thâm, đầu
đội khăn xếp đang khấn và gieo quẻ, âm thanh nghe kỳ quái mê hoặc. Mọi người
ngồi xếp hàng chờ đợi, im lặng và thành kính. Họ đến đây để hỏi về mồ mả, đất
cát, gia đạo, nói chung là tất cả những gì thuộc thế giới tâm linh.
Mai Thanh dịu dàng quỳ bên Phương, chắp tay cầu nguyện. Khi đến
lượt mình, họ bắt được lá thăm “Rẽ Phượng chia Loan”:
Nhân duyên kia lửa thắm hương nồng
Sao nỡ đành xa hỡi hóa công
Rẽ Phượng chia Loan người đôi ngả
Gieo sầu li biệt hỏi buồn không?
Khuôn mặt Mai Thanh lộ vẻ buồn khi xem xong quẻ bói, cô cho rằng
đó là điềm không tốt cho tình yêu hai người. Phương cầm tay cô an ủi, dù sao
cũng chỉ là lá thăm may rủi, mình không nên tin hẳn vào nó. Rồi anh đèo cô, từ
từ đi dạo qua những con đường quen thuộc để mà ngắm nhìn phong cảnh thành phố.
- Hoa ơi! Đưa cho dì cái thớt!
- Đưa dì cái rổ nhặt rau!...
Mai Thanh vừa nấu bếp, vừa gọi luôn mồm. Cô cháu thì xăng xái chạy
quanh phục vụ như một phụ tá mẫn cán. Hoa là cháu gọi Mai Thanh bằng dì, cô ở
đây để học đại học. Chiều nay Mai Thanh tự tay nấu ăn để trổ tài nội trợ với
người yêu, cũng là thể hiện sự chăm sóc đối với chàng. Năm nay cô đã là sinh
viên năm cuối, cái tuổi trưởng thành sắp lập gia đình được rồi. Bố mẹ đang đi
công tác, nhà chỉ còn hai dì cháu nên họ tự do bày biện. Phương ngồi ngó Thanh nấu
ăn, vừa xem mấy cuốn giáo trình mà nàng đang học. Mâm cơm đã được hoàn tất và dọn
ra. Những món mà nàng nấu cũng không đến nổi nào, có điều cơm nếp thì sống. Phương
nhai món cơm nếp trệu trạo mà miệng vẫn phải khen ngon, anh không muốn làm nàng
mất hứng lúc này. Mai Thanh hiểu ý, nàng cười như nắc nẻ bởi cái vẻ khó xử tội
nghiệp của chàng. Tuy hơi thất vọng vì buổi trình diễn nấu ăn của dì không
thành công như mong đợi, nhưng Hoa cảm thấy buồn cười. Cô cứ che miệng tủm tỉm,
thi thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Mai Thanh vì sợ bị dì mắng.
Bóng tối đã nhạt nhòa khắp khu phố. Mấy cột đèn đường ngoài kia
tỏa ra những quầng sáng đỏ nhờ. Thi thoảng lại có những tốp sinh viên hoặc vài
đôi tình nhân khoác tay nhau đi qua, bóng của họ in xuống mặt đường nhảy nhót. Nơi
đây giống một khu tập thể hơn là khu phố, vì hầu hết các gia đình đều là giáo
viên của trường đại học, họ ở thành những dãy vuông vức như ô bàn cờ. Xe cộ qua
lại cũng ít, vì thế mà luôn mang một không khí bình yên, tĩnh lặng. Hoa chào
hai người rồi lên gác hai ngồi học. Dưới phòng khách lúc này chỉ còn anh và cô,
họ ngồi im lặng bên nhau. Phương đưa mắt ngắm nhìn những bông hồng đỏ xen lẫn
hoa thạch thảo màu tím được cắm trong chiếc bình đặt trên bàn khách. Cạnh đó là
một khung ảnh trang trí, bên trong lồng bức hình Mai Thanh ngồi trước biển, tay
chống cằm, ánh mắt buồn và cô đơn hướng về chốn xa xăm.
Mai Thanh chỉ tay vào bức ảnh:
- Anh thấy có đẹp không? Em chụp hôm về quê dự đám cưới người bạn
đó. Vì nhớ đến anh nên chụp bức hình để kỷ niệm những ngày xa nhau!…
Vậy là sáng mai anh đã phải lên đường, mấy ngày ngắn ngủi bên nhau
thoáng qua đi như một giấc mộng. Họ cảm thấy giây phút này thật quý giá dường
bao, và chỉ mong cho thời gian ngừng trôi.
Nàng thổ lộ với anh rằng muốn đi tới hôn nhân. Còn anh thì lại lo
sợ tương lai bất định. Đêm đã khuya, chiếc đồng hồ lích rích từng nấc một như
nhắc nhở. Thi thoảng tiếng reo hò của đám sinh viên xem bóng đá ở mấy phòng trọ
quanh đây lại rộ lên, rồi không gian lại rơi vào im ắng.
Mai Thanh mân mê tà áo ngủ màu thiên thanh, nhìn anh:
- Mình đừng xa nhau nữa anh nhé!...
Anh kề vào má nàng:
- Nhưng anh còn phải đi học. Rồi sau này không biết mình có làm
việc gần nhau hay không? Chỉ sợ phải xa cách đôi nơi em ạ!
Nàng thảng thốt:
- Nhưng em sợ phải xa nhau lắm rồi! Ước gì phút giây này là mãi
mãi!...
o0o
Tết nguyên đán đã qua được vài tuần, vậy mà dường như vẫn còn dư
âm. Tại một số phòng của cơ quan, không khí còn thờ ơ, trễ nải. Bàn làm việc
của Phương lúc này ngổn ngang những giấy tờ, tài liệu. Chiều nay anh phải soạn
thảo nhiều công văn và đề án. Phương ra trường và về làm việc ở đây được hai
năm nay, một công ty đo vẽ bản đồ địa chính miền Bắc.
Công việc căng thẳng, anh đứng dậy vươn vai, rồi vừa đi bộ trong
phòng vừa suy nghĩ rất lung. Chợt thấy cô văn thư ở phòng bên chạy sang, kêu
rằng anh có điện thoại ở quê gọi ra. Theo chân cô ta, anh nhấc điện thoại lên
để nghe. Phương rất ngạc nhiên vì đầu dây bên kia là tiếng của Mai Thanh. Đang
thắc mắc vì sao cô lại có thể biết số điện thoại cơ quan anh để gọi, thì Mai
Thanh đã tiếp lời, giọng ngập ngừng:
- Mời anh về dự đám cưới của em nhé!...
Sau phút bất ngờ, Phương hiểu ra sự tình. Cố giấu xúc động, anh lấy
giọng bình thường:
- Chúc em hạnh phúc! Anh sẽ cố gắng về dự đám cưới của hai người!…
Anh đang định nói thêm điều gì đó, thì điện thoại đầu dây bên kia
đã bị ngắt, tiếng tút…tút… vang lên không ngớt. Có lẽ Mai Thanh cũng đang xúc
động, cô cúp máy vì không thể nói chuyện lâu với anh. Phương buồn rầu đặt điện
thoại xuống bàn, lòng những ngổn ngang tâm trạng.
Cuối buổi làm việc, Phương mệt mỏi đi về phòng mình. Tấm hình của
Mai Thanh trên bàn vẫn nhìn anh khắc khoải, nét mặt buồn như gợi nhớ về những
năm tháng xa xăm. Nơi có tình yêu giữa anh và cô, một mối tình dang dở nhưng
giờ đây đã mang sắc màu huyền thoại của thời gian xa thẳm.
Minh Văn
Tác giả gửi đến DienDanCTM
0 comments:
Đăng nhận xét