‘Mất Đảng’ không thể so với ‘Mất Nước’

Hoàng Quân - RadioCTM

Đới Bỉnh Quốc & Nguyễn Tấn Dũng

Kể từ khi Công hàm bán nước do Phạm Văn Đồng ký ngày 14/9/1958, đại họa mất nước không còn là nguy cơ tiềm ẩn, nhưng đã là những thực tế nhãn tiền đang từng bước hiển hiện trước mặt mọi người.
Chúng cứ lấn, ta cứ lùi?
Mấy ngày vừa qua, trong chuyến viếng thăm Việt Nam của Ủy viên Quốc vụ Trung Quốc Đới Bỉnh Quốc, ngay khi những lời lẽ ngoại giao có cánh vừa rời khỏi cửa miệng của nhân vật đầy quyền lực này, Trung Quốc đã cử tàu cá 1.000 tấn đến Trường Sa, bên cạnh 500 tàu cá vẫn thường xuyên hoạt động ở vùng biển của Việt Nam.
Tất nhiên, sau đó, những tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam đã bị xua đuổi ra khỏi vùng biển của mình, như đã từng bị bắt giữ và xua đuổi bắn giết nhiều lần trước đó. Và cũng tất nhiên, chẳng ai biết được trong số 500 tàu cá này, có bao nhiêu tầu chỉ là trá hình của hải quân Trung Quốc.

Cùng lúc, Trung Quốc phản đối Ấn Độ hợp tác với Việt Nam thăm dò dầu khí tại Lô 127, Lô 128 thuộc Vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Đây là một hành động gián tiếp của Trung Quốc xem khu vực này là của họ.

Về phía Việt Nam, phản ứng của nhà nước vẫn là sự im lặng như thường thấy lâu nay, cao nhất chỉ là những phản đối chiếu lệ đã thành công thức nghe mãi hóa nhàm, quá chán, đại khái “…Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng lịch sử…Đây là vùng thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của chúng tôi…” Chỉ bấy nhiêu và chấm hết, bỏ mặc hàng triệu ngư dân đang lao đao khốn khổ vì bị cướp mất vùng biển của cha ông, vốn đã là cách mưu sinh duy nhất và gắn bó máu thịt từ bao đời nay.

Nhìn chung cách hành xử của lãnh đạo CSVN hiện nay, người dân thấy có 2 thái độ khó có thể chấp nhận hiện hữu cùng lúc:

Một mặt: kêu gọi đảng viên chịu thua. Lãnh đạo đảng CSVN cho những cán bộ cao cấp như Tạ Ngọc Tấn, Giám đốc Học viện Chính trị - Hành chính Quốc gia Hồ Chí Minh, đi khắp nơi “thủ thỉ” với hàng ngũ đảng viên rằng Đảng không có khả năng chống lại Tàu, không có khả năng bảo vệ bờ cõi và sinh mạng ngư dân. Cách hay nhất là chiều lòng Bắc Kinh để chúng không làm quá.

Một mặt: không để cho dân cứu nước. Lãnh đạo đảng ra sức dùng mọi lực lượng “bạo lực cách mạng” trong tay để khủng bố, trấn áp, không để dân chúng dính vào việc bảo vệ đất nước, và cứ khăng khăng “để cho nhà nước lo”.

Tóm tắt là Đảng thú nhận bất lực nhưng không để cho ai khác làm. Đây là một điều lạ, đặc biệt đối với một Đảng luôn vỗ ngực tự hào đã “vận động toàn dân đánh Pháp đuổi Mỹ”.

Tư cách đại diện

Tại điểm này, hãy tạm để qua bên việc đi tìm lời giải thích tại sao và phân tích thử hiện tượng một bộ phận lãnh đạo chấp nhận chịu thua trong việc giữ nước mang ý nghĩa gì.

Trước hết, đất nước này là của dân tộc Việt Nam chứ không phải là của riêng Đảng CSVN để họ tùy tiện lấy quyết định có bảo vệ hay hay không.

Hơn thế nữa, suốt gần 70 năm nay, đảng này đã tự chiếm quyền và sau đó cứ tự bầu lấy mình, chứ không phải dân tộc ủy nhiệm cho họ vai trò đại diện. Và ngay cả khi ở vai trò đại diện một cách chính danh, một chính phủ cũng không được phép đem lãnh thổ và chủ quyền quốc gia đi trao đổi — từ công hàm Phạm Văn Đồng đến các ký kết biên giới mà đến nay họ vẫn còn phải giấu giếm. Và ngay cả khi ở vai trò đại diện một cách chính danh, không một chính phủ nào có quyền cấm dân tộc tham gia bảo vệ đất nước.

Kế đến, nhiệm vụ tối thiểu của 1 chính phủ là bảo vệ chủ quyền quốc gia và sinh mạng công dân. Lãnh đạo đảng CSVN đã không làm được việc bảo vệ đời sống và sinh mạng các ngư dân, mà còn đem luôn từng phần lãnh thổ đi trao đổi và nay đang rước người nước ngoài vào, biến từng vùng đất nưóc thành khu vực biệt lập của họ. Vì vậy, xét theo tiêu chuẩn tối thiểu, đảng CSVN cũng không còn đủ tư cách để điều hành đất nước.

Sau hết, chính sách dâng nhượng lãnh thổ để được yên thân vừa mang tính phản bội đất nước vừa thất bại thê thảm. Thực tế đã chứng minh suốt từ năm 1958 đến nay, chính thái độ khiếp nhược của Hà Nội qua các hiệp định dâng nhượng biển đảo đất đai, đã đẩy Bắc Kinh càng lúc càng lấn tới và chúng sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi cả nước Việt Nam trở thành một tỉnh của Tàu. Cùng lúc đó, phản ứng mạnh mẽ của hải quân Malaysia và Philippines đã cho thấy kết quả hoàn toàn ngược lại – tàu chiến Trung Quốc phải rút lui.

Lời giải thích động trời: Từ nay đến 2020. 

Trở lại với lý do tại sao lãnh đạo Đảng có thái độ mâu thuẫn: thú nhận bất lực nhưng không để cho ai khác bảo vệ đất nước. Trong tuần qua, tuần đánh dấu ngày ra đời của bức công hàm Phạm Văn Đồng, người Việt nhận được một tin động trời khác. Đó là bản tin về cuộc hiêp thương bán nước của đảng CSVN do Wikileaks tiết lộ, chi tiết như sau:

“Biên bản buổi họp mật giữa Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí Thư đảng CSVN, Đỗ Mười, Chủ tịch Hội Đồng Bộ Trưởng, đại diện phía Việt Nam, và Giang Trạch Dân, TBT/CSTQ, Lý Bằng, Thủ tướng, đã họp 2 ngày từ 3 và 4-9-1990, tại Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc”.

Tài liệu còn ghi rõ:

“Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng CS và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây…
Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”.

Tin động trời này giải thích được hàng loạt các hành xử nêu trên của Nhà nước CSVN và giúp người ta hiểu rõ hơn điều mà nguyên thứ trưởng Ngoại giao Trần Quang Cơ chỉ dám hé mở trong“ Hồi ký Trần Quang Cơ” chương 10 nói về “Thuốc đắng nhưng không dã được tật”. Ông Cơ cho biết chính ông Nguyễn Văn Linh đã sang Thành Đô để xin thần phục nhưng không nói thêm chi tiết.

Và nếu nhìn từ bản tin Wikileak, người ta cũng thấy hai cách hành xử thú nhận bất lực nhưng đàn áp biểu tình nêu trên không đối nghịch gì cả. Đơn giản là một khi lãnh đạo Đảng đã tiến tới lằn mức sẵn sàng đội ngoại bang thì họ cũng sẵn sàng đạp dân tộc theo lệnh của chủ. Chắc chắn Bắc Kinh không muốn làn sóng phản đối xâm lược và lòng yêu nước của người Việt tiếp tục dâng cao. Từ đó, các lệnh gia tăng đàn áp biểu tình ngay sau mỗi chuyến đi của thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn, thứ trưởng quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh sang Trung Quốc là những bằng chứng thật khó chối cãi.

Càng gần những ngày cuối càng cuống loạn?

Đảng CS hiện nay đang là con bệnh ung thư giai đoạn cuối không thuốc chữa. Bất lực vì tham nhũng đã làm cho con bệnh này thêm rệu rã qua từng ngày. Xã hội xuống cấp về mọi mặt, bất công tràn lan khắp nơi. Công nhân đói khổ vì đồng lương không đủ sống, nông dân bị mất đất triền miên khiếu kiện. Đặc biệt, tình trạng lạm phát với những cơn bão giá gây chóng mặt sẽ dẫn đến sụp đổ kinh tế đang là nguy cơ trước mắt. Khối CS Đông Âu cũng đã đi con đường này đến tan rã.

Chưa bao giờ người CS bị cô đơn như lúc này, nhìn đâu họ cũng thấy thù địch và âm mưu. Trong đảng, ở ngay thành phần chóp bu, chất keo kết dính họ với nhau không còn là lý tưởng, nhưng chỉ là lợi ích nhóm và quyền lực. Sự phân hóa luôn được che giấu rất kỹ, nhưng sự đấu đá thanh trừng lẫn nhau vẫn bị lộ. Điển hình là cái chết đầy mờ ám của Thủ tướng Võ Văn Kiệt. Những người thân tín và ngay cả thân nhân của ông, hiện nay, 3 năm sau khi ông chết, vẫn tiếp tục bị kín đáo theo dõi.

Gần đây hơn có Thượng tướng Nguyễn Khắc Nghiên, Ủy viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, Tổng Tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam, cũng bị chết đột ngột ngày 13/11/2010. Cái chết của ông chứa nhiều nghi vấn, vì ông là người duy nhất đã công khai đề cao chiến lược hợp tác quân sự với khối ASEAN và Hoa Kỳ về Biển Đông.

Nhưng đó chỉ là 2 thí dụ cho loại văn hóa dối lừa, phản bội đầy rẫy ở thượng tầng và đang rơi rụng từng mảng. Giáo sư Trần Phương, nguyên phó thủ tướng và hiện là chủ tịch hội Khoa học Kinh tế Việt Nam phát biểu trong cuộc hội thảo về dự thảo tu chính cương lĩnh của đảng CSVN, ông nói lên nhận định của mình về cái gọi là Chủ Nghĩa Xã Hội như sau:
“…Thế bây giờ CNXH của các ông là cái gì đây? Thật ra mà nói, chúng ta nói và chúng ta biết là chúng ta đang bịp người khác. Đến tôi bây giờ, tôi cũng không biết cái CNXH mà chúng ta sẽ đi là cái CNXH gì đây?...”
 
Có thể nói đa số đảng viên thầm lặng còn lại đã mất gần hết niềm tin vào lãnh đạo và lý tưởng của Đảng, mà giọt nước sau cùng làm tràn ly là các chứng cớ bán nước của nhiều thế hệ lãnh đạo Đảng đang lọt ra ánh sáng.

Còn đại khối dân chúng thì sao? Bằng bạo lực và dối lừa bưng bít, sau gần 70 năm toàn trị, người CS đã rất thành công trong việc triệt tiêu sự phản kháng. Nhân dân bị chìm trong câm nín sợ hãi. Nhưng nay, mọi người đã bị đẩy tới chân tường vì họa mất nước. Nhận thức “mất nước là mất tất cả” đang rúng động lòng người Việt Nam.

Nhưng với chọn lựa rất ích kỷ “cứu Đảng hơn cứu Nước” của lãnh đạo CSVN, họ đang đứng cùng với Bắc Kinh đối đầu với lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam. Họ đang từng bước tự nhận mình là kẻ thù của dân tộc Việt. Nếu nhìn lại các triều đại từng nắm quyền trong lịch sử Việt Nam, không có bằng chứng nào rõ hơn về tình trạng “cuống loạn” trong tính toán của lãnh đạo CSVN hiện nay.

Và có lẽ đó là lý do mà một cựu cán bộ cao cấp trong ngành công an CSVN đã nhận định: “Quá trình sụp đổ của hệ thống các quốc gia XHCN đã diễn ra bất chấp sự khẳng định nào trước đó. Nó là một quá trình tự vỡ. Muốn nó không vỡ cũng không được. Ở Việt Nam quá trình đó đang diễn ra chậm chạp nhưng chắc chắn”.
***
Nếu tự biết mình bất lực trong việc bảo vệ đất nước và khó có thể thoát khỏi con đường của các chế độ độc tài cộng sản khác tại Đông Âu và Liên Xô, lãnh đạo CSVN hãy chủ động để dân tộc chọn lựa một chính phủ khác có đủ lòng yêu nước và đảm lược để tiếp nối truyền thống bảo vệ đất nước bằng mọi giá của tổ tiên Việt Nam.
‘Mất Đảng’ không thể so với ‘Mất Nước’.
Một khi đã mất nước thì chắc chắn sẽ không còn Đảng!

DienDanCTM

10 comments:

Bài viết rất thấm thía và phản ánh đúng thực tế VN hôm nay. Chúng ta cùng viết, cùng phát tán những bài như thế này thì mới mong báo động được 85 triệu đồng bào về hiểm họa đang mất nước từ trong ruột mất ra mà đảng và nhà nước đang cố tình bịt mắt và bịt miệng toàn dân.

vậy chúng ta cùng nhau đi biểu tình cho nó mất hết chúng ta hửơng đếch công lao chống mẻo làm chó gì mà vẫn được lợi,hãy cùng nhau phát tán tin vịt này phát động 85triệu đồng bào đi biểu tình .ghi chú :nhớ đeo vàng mặtáo quần đẹp nhé.để được lên TV cho ló oách.

Từ lâu đảng đã khẳng định thà mất nước, thà làm một khu tự trị của Trung Quốc còn hơn để mất đảng. Cứ nghe họ nói và nhìn cách họ làm đủ biết họ cương quyết giữ đảng chứ không giữ nước. Lòng yêu nước đã bị đục bỏ từ lâu, chỉ còn trên diễn văn để bịp mấy đứa trẻ.

chú mẹo nói rất chí lý đề nghị tặng chú huân chương có công yêu nước ,văn của chú mẹo nghe rất mủi lòng muốn chãy nước rãi luôn,

Bạn Mèo nên để dành nước rãi hay nước gì khác cũng được, đến trước lăng khóc cho con Chuột Cống Lang. Mèo trẻ khóc chuột già thấy phấn khởi hơn!

Bác Nguyễn Tấn Dung nói con chuột cống lang là ám chỉ thằng nào vậy? Em hơi chậm tiêu.

ồ thank bác Dung nhé ,con chuột cống thấy giống bác lắm đấy,

Chị Bảy khéo giả vờ! Em biết thằng đó là thằng nào, nó là bác của cái ông Hồ Văn Mèo (anh của chú Mẹo) đó.

là thằn bảy khùng đấy ,đui cũng thấy mơ mờ chứ chú bảy.hehe

tý em cực kỳ thông minh nhỉ,chắc một băng với bảy khùng .ăn nói lung tung.

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More