Sếp về nghỉ hưu.
Ngày đầu tiên. Sáng 7 giờ, sếp cầm chiếc cặp
như ngày đương chức, đứng ở cổng. Thỉnh thoảng ông xem đồng hồ. Bà vợ ông ra
nhìn chồng:
-Ông này…Sáng nay ông đâu tới cơ quan?
-Là sao? Tôi chưa nghe bà nói với tôi câu này
bao giờ nhỉ?
Bà vợ dịu dàng:
-Ông đã nghỉ hưu mà…Xe không tới đón nữa…
Bà vợ lại dịu dàng:
-Cuối tuần xe mới đón ông về một số đơn vị
chào tạm biệt anh em đợt 2…
Ông im lặng. Ông cầm lên tờ báo. Ông đọc. Đọc
không sót dòng nào hết. Bài nào cũng đọc. Đọc đến dự báo thời tiết. Đọc đến giá
vàng. Đọc đến giá báo. Mấy chục năm đương chức, báo từng chồng trên bàn, họa
hoằn ông chỉ liếc mắt chứ chẳng đọc. Nếu bỗng dưng có bài phê phán ông, phê phán
ngành ông thì ông đọc kỹ, rồi dùng bút phê: văn phòng cho kiểm tra, yêu cầu tòa
soạn kiểm điểm phóng viên bôi nhọ. Mấy hôm sau văn phòng báo lại là báo phản ánh
đúng sự thật, ông trừng mắt, chỉ có một sự thật là tôi đang ngồi đây, không ai
được đụng vào.
Trước ngày ông về các đơn vị chia tay để nghỉ
hưu, văn phòng đã báo trước cho cơ sở và khéo léo nhắc nhở, dù thế nào, sếp
cũng đã tại vị lãnh đạo lâu năm, nay là buổi chia tay, các cậu chú ý tươm tất
chút.
Trước ngày ông cầm quyết định hưu, các đơn vị
lớn, huyện lớn, công ty lớn, ông đã tới thăm, bắt tay, chào tạm biệt. Mấy chục
ngày liền ông đi tạm biệt, là ngần ấy ngày cậu lái xe mệt bã người vì nhận quà,
cất giữ quà trên xe rồi lại khuân vào nhà ông.
Ông vui phơi phới. Những ngày đó ông vẫn nghĩ
mình đang đương chức. Đi cơ sở, quà cáp, cơm bưng nước rót, những cái bắt tay
thắm thiết, vui phơi phới. Cứ vài hôm thì bà vợ ông lại ra ngân hàng, rót thêm
tiền vào sổ tiết kiệm.
Vòng đi thứ nhất kết thúc.
Bây giờ ông đi vòng 2, đến các cơ sở thấp hơn,
các xã và các thôn chọn lọc.
Thôn chọn lọc cuối cùng là thôn do Nguyễn
Khoai Lang làm trưởng thôn.
Buổi sáng ông về chia tay với trại chăn nuôi.
Ngoài phong bì bồi dưỡng, trại chăn nuôi gói gém trong sọt tre cặp heo giống
mũm mĩm. Buổi trưa thì ông về ủy ban xã. Anh chị em trong văn phòng xếp hàng
đón ông, coi như nghĩa…về hưu như nghĩa tận.
Khác với lúc còn đương chức, ông xuống xe, chủ
tịch khúm núm bắt tay rồi dẫn ông vào hội trường, mọi người vỗ tay rào rào. Ông
chẳng nhìn ai, chẳng bắt tay ai.
Nay ông chia tay về hưu, ông bắt tay từng
người, hỏi, trả lời, hỏi, trả lời, bắt tay, cười, bắt tay, cười.
-Ôi chào chị…Chị khỏe chứ?
-Dạ…em vừa ra viện về, cũng tạm ổn ạ.
Ông gật đầu:
-Ra viện hả. Tốt quá.
Ông lại bắt tay một cán bộ:
-Cậu có vẻ hơi gầy nhỉ?
-Dạ thưa anh, vì bà xã em vừa mất ạ.
-Thế à. Mất? Tốt quá.
Ông lại bắt tay một cậu thanh niên:
-Thanh niên hả? Tốt…Thanh niên là cánh tay
phải nhỉ? Tốt…Thế cậu về xã mấy năm rồi?
-Dạ thưa chú, cháu hợp đồng mấy năm vẫn chưa
vào được công chức ạ.
-Chưa vào công chức à? Tốt.
Ông quay sang chủ tịch xã:
-Năm nay bà con có cuộc sống tốt chứ?
Chủ tịch xã buồn buồn:
-Dạ. Báo cáo anh, ba năm liền lũ lụt, bão tố,
đời sống bà con rất cực khổ anh ạ
-Thế à? Tốt quá.
Sau khi chia tay xã với quà, một phong bì, ông
lên xe.
Xe ông trực chỉ về thôn tiên tiến nhất huyện
do Nguyễn Khoai Lang làm trưởng thôn.
Trưởng thôn đón ông ở văn phòng thôn.
-Báo cáo anh. Đây là khoai lang luộc. Đây là
muối vừng, mời anh ạ
-Thế à. Tốt quá. Mời các đồng chí.
Sau khi ăn khoai xong, trưởng thôn Khoai Lang
nói:
-Báo cáo anh, thay mặt bà con trong thôn chúc
anh về nghỉ sức khỏe, con đàn cháu đống ạ. Mời anh lên xe về vì sắp tối ạ.
Ông đứng lên:
-Chỉ thế này thôi à?
Trưởng thôn thân ái ôm lưng ông mời ra xe:
-Thưa anh…Hàng ngày anh đi tập thể dục dưỡng
sinh anh nhé, bụng sẽ bớt mập anh ạ
-Tất nhiên bụng sẽ bớt mập. Nhưng chỉ thế này
thôi à?
Xe chạy. Ông vẫn lẩm bẩm, chỉ thế này thôi là
sao nhỉ.
Lái xe nói:
-Báo cáo bác, bác ngồi cẩn thận, dưới chân có
hai chai mật ong ủy ban xã tặng. Một chai cho bác. Một chai cho em
Ông cầm hai chai mật ong lên ngắm:
-Thế à. Hai chai mật ong nhỉ, một cho mình,
một cho cậu, tốt.
Xe quành vào con đường Dự án và nhảy trên ổ gà
chồm chồm
Ông chửi:
-Tiên sư nó đường sá thế đấy, thằng nào làm
đường mà mới thông xe đã hỏng? Thằng nào?
Lái xe nhũn nhặn:
-Thưa bác, đây là con đường bác ký cho thông
xe, bác về kiểm tra mấy lần..Cũng nhờ nó mà bác làm thêm được ngôi nhà cho cậu
út.
-Thế à…Tốt.
Đột ngột, xe nhảy dựng lên. Hai chai mật ong
va nhau bể tan tành một chai. Ông cúi xuống, cầm chai mật ong còn nguyên lên,
lại nhìn chai mật ong vỡ, lại quay sang lái xe:
-Chai mật ong của cậu vỡ rồi, tiếc nhỉ.
Ông ngả đầu sau ghế, lại lẩm bẩm:
-Sao về trưởng thôn của thằng Khoai Lang mà nó
đón tiếp như thế nhỉ? Một bữa khoai lang luộc. Chỉ vậy. Hả? Sao lại chỉ có thế
thôi nhỉ?
Lái xe phanh rất gấp. Ông đổ nhào người tới,
trán vấp vào thành xe.
Ông cáu:
-Tay lái của cậu chỉ thế này thôi à?
Lái xe nhũn nhặn:
-Em lái chỉ thế thôi bác ạ.
Không nghe ông nói tốt nữa.
Lái xe huýt sáo véo von.
Hì hì
0 comments:
Đăng nhận xét