Nguyễn Quang Lập
Lại
nói chuyện ông quan Hải Phòng bảo có 5 triệu lượt người vào mạng guk gồ
chấm Tiên Lãng, thiên hạ được bữa cười
no. Rõ là ông quan này chẳng biết google là cái gì, blog với trang web là cái
gì lại còn tính lòe người ta. Cho nên mình đã viết bài Guck gồ chấm
lòe, từ đó mới nảy ra cái ý viết
loạt bài Chuyện mạng méo thời nay.
Chuyện mạng méo lắm kẻ còn ù ù cạc cạc chứ chẳng riêng gì ông quan Hải Phòng. Nhiều người cứ động đến mạng méo là như chim chích vào rừng xanh, càng học càng mù tịt, rất lạ.
Mình có ông bạn nhà văn thông thái lắm. Ông này thiên kinh vạn quyển, chuyện trên trời dưới biển, kim cổ đông tây biết hết. Nhưng động đến chuyện mạng méo là ngu ngơ như bò đội nón. Mọi người ra sức giải thích ông càng ngu ngơ. Ông có thể nói ngay chữ IT là viết tắt của chữ Information technology nhưng ông không tài nào phân biệt được trang mạng facebook và google khác nhau như thế nào, nói mỏi mồm cũng vậy thôi. Hầu như tư duy của ông hoàn toàn đóng kín với mọi ngôn ngữ thuộc về thế giới IT.
Khốn nỗi mạng méo bây giờ đã phổ cập toàn dân, đến trẻ lên ba cũng còn biết, ai không biết bị coi là ấu trĩ, là lạc hậu, xấu hổ lắm. Đặc biệt cái hộp thư email, thời này được coi như chuyện đương nhiên phải biết, giống như mobile, mỗi người đều phải có một hộp thư email để liên lạc với mọi người. Nếu ai đó bảo rằng mình không có email, không biết meo méo là cái gì thì buồn cười lắm, đặc biệt đối với những người có chữ.
Khi mình viết bài Guck gồ chấm Tiên Lãng, tung lên blog Quê choa, nhiều người góp chuyện rất vui. Người kể về bi kịch internet, nói tôi có một anh bạn làm xếp một cơ quan (anh ta có bằng thạc sĩ, tất nhiên bằng B tin học). Một hôm tôi ghé nhà thấy hắn đang giải nghĩa từ IT cho con hắn. Hắn nói IT là viết tắt của chữ internet. I = in, T = ternet. Ua chầu chầu… ngất trên đống đất!
Người kể về bi kịch meo méo, nói mình phỏng vấn một ông anh giáo sư viện sĩ hẳn hoi. Giờ vẫn có một chức to ở một cơ quan cũng rất to. Mình xin địa chỉ email để gửi bài cho ông anh đọc lại. Ông anh bảo: Gửi về địa chỉ này… địa chỉ này nhé. Tớ đang đi công tác, mai lên cơ quan về tớ đọc. Mình thấy toàn hộp thư email cơ quan, mới bảo cho em xin địa chỉ email của anh, em gửi luôn vào hộp thư của anh, lát nữa về nhà, anh đọc luôn cho em. Anh bảo địa chỉ tớ để ở… cơ quan, không để ở máy nhà. He he.
Chuyện người dốt hay nói chữ thì nhiều lắm. Có ông sếp dạy dỗ cán bộ của mình, lưng ưỡn tay xòe, nói bây giờ hội nhập rồi, các bạn phải biết chịu khó học tập ngoại ngữ, không học mà đi ra thế giới là mình mù chữ luôn. Phải học không chỉ tiếng Pháp, tiếng Anh mà còn phải học cả tiếng Mỹ nữa (!). Thời trước chỉ có điện 1 pha, 2 pha, giờ đã tiến đến 3 pha rồi. Các bạn phải học thật tốt vào để còn làm chủ cả điện 4 pha, 5 pha mới kịp trào lưu thế giới. Ặc ặc!
Thì cũng giống như chuyện mình đã kể. Có ông quan đầu tỉnh nói chuyện với các nhà khoa học, ông chê các vị tiến sĩ giáo sư kém ngoại ngữ. Cũng lưng ưỡn tay xòe, ông nói có ngoại ngữ mới tiếp cận được thông tin thế giới. Bản thân tôi ngày nào cũng đọc tờ Niu oóc ti mét. Chẳng ai hiểu tờ Niu oóc ti mét là tờ nào, mãi sau mới biết ông đang nói đến tờ New York Times. Hi hi đến phát âm còn chẳng được lại dám bảo ngày nào cũng đọc báo tây. Chết cười.
Thời buổi mạng méo, lắm kẻ đua nhau xài mobile xịn, laptop xịn mấy ngàn đô trở lên, không phải để khoe giàu, đáng gì mấy ngàn đô mà khoe, chủ yếu để các ông lòe mọi người về cái trình IT của họ. Đã dốt IT lại còn đòi lòe người ta, rõ khổ mấy ông quê mùa sĩ diện hão. Giấu gì chứ giấu dốt là rất khó, giấu dốt IT lại càng khó, trước sau cũng lộ tẩy, có mà chạy đằng giời.
Mình có quen một ông xếp tổng một công ty, tất nhiên là DNNN. Sướng thế nên ông tổng này ăn chơi nhảy múa suốt ngày, đến họp tổng kết công ty do ông chủ trì ông cũng bỏ mặc. Ngồi nhậu với tụi mình, ông gọi điện về cơ quan, nói anh em cứ thảo luận kỹ vào, một buổi không xong thì hai buổi, cuối buổi chiều tôi về kết luận, rồi cúp máy nhậu cho tới chiều. Mình cười, nói bác chạy rông suốt ngày, biết công ty đang làm gì mà chỉ đạo với chả kết luận. Ông cười cái xoẹt, vỗ cái laptop xịn nhất nước Nam luôn đeo kè kè bên người, nói giám đốc thời đại mới làm việc trên mạng , cần gì phải đến văn phòng. Kinh, hi hi.
Ông nói mà quên mất chỉ trước đó một ngày, tối chủ nhật mình có meo cho ông một tài liệu, gọi điện nói anh chéc đi, tài liệu quan trọng, có liên quan đến anh đó. Anh ok ok chéc ngay chéc ngay. Một giờ sau mình gọi điện, nói đọc chưa. Ông bảo chưa, bận quá bận quá. Mình mới dọa, nói tối chủ nhật bận cái gì, chéc ngay, đọc ngay, xử lý ngay không thì nguy đấy. Lúc này ông mới thở ra, nói khổ quá, tôi cũng sốt ruột lắm, nhưng con bé đi học tiếng Anh chưa về. Té ra email của ông ở nhà thì con gái giữ, ở cơ quan thì thư kí giữ. Làm việc trên mạng của ông là rứa đó.
Chuyện đó không hay bằng chuyện Trương Duy Nhất kể. Đà Nẵng là nơi nổi tiếng phong trào xóa mù tin học cho cán bộ công nhân viên chức. Một hôm cu Nhất xem ti vi thấy một ông quan Đà Nẵng đang khoe thành phố Đà Nẵng 100% cán bộ công nhân viên chức biết sử dụng internet. Cu Nhất mới gọi điện cho ông quan này, nói em viết xong bài rồi, anh cho em xin địa chỉ email để em gửi cho. Ông này tỉnh bơ, nói mày cứ gửi cho anh về 57 bis Bạch Đằng*.
Trường phái guk gồ chấm lòe thì ông quan Hải Phòng còn khá hơn ông này nhiều. Ông này còn biết guk gồ chấm Tiên Lãng chứ ông xếp tổng đúng là “mù” toàn phần. Ông kia nghe mọi người kháo nhau, nói trang web Trần Nhương. Com hay lắm thì cười cái hậc, nói chấm éo gì kì quặc, nhà văn mà không biết ngữ pháp, có hai chữ chưa đủ câu cũng chấm.
Ba bốn năm nay không gặp ông, sáng nay ông gọi điện cho mình rất sớm, nói nghe chúng nó bảo mày có cái blog Quê choa hay lắm à, gửi cho anh đọc đi. Mình nói anh vào gu gồ gõ hai chữ Quê choa là ra ngay thôi. Anh nói guk gồ guk gheo làm gì cho phức tạp, dạo này anh bận lắm. Mày chịu khó ra bưu điện gửi cho anh.
He he.
Nguyễn Quang Lập
……
*Đây là địa chỉ do người viết đặt ra, để tránh nói địa chỉ thật.
3 comments:
thật xấu hổ cho các quan chức dốt mà không chịu nhận là mình dốt, làm tôi nhớ lại sau 75, có người hỏi miền .bắc có tủ lạnh không ? cớ anh bộ đội trả lời: tủ lạnh chạy đầy đường.
Những việc Bác kể thì cháu hoàn toàn tin tưởng vì cháu đã đọc nhiều bản tin từ nhiều tờ báo và nghe nhiều tin tức qua những đài radio. Việc buồn cười nhất là những vị mang danh Thạc Sĩ, Tiến Sĩ hay Trung Tướng Công An v.v. điều phát biểu hay trả lời những câu hỏi của phóng viên hết sức hoàn đồng (hoàn đồng nghiã là trở về tuổi thiếu nhi hay thiếu thời) với một trình độ cấp Tiểu Học. Điển hình là ông Công Phụng của Bộ Giao Thông Vận Tải, ông Hoàng Hữu Phước Đại Biểu Quốc Hội, ông Trung Tá Công An chuyên trị nạn buôn người, ông Lê Thẩm Dưong thuộc Viện Quản Lý Kinh Doanh và còn nhiều nhiều lắm cơ.
Thế mới biết là trình độ học vấn và hiểu biết của những người đứng đầu trong nguồn máy lảnh đạo nhà nước ghê gớm lắm và do đó thì chẳng những thành phần trí thức mà luôn cả bọn dân ngu cu đen có cả tớ trong đó nữa nhé cũng chẳng hiểu đếch gì !!! Ấy vậy mà họ đã luôn luôn nói là đảng thấu triệt và nắm vững mọi tình hình đất nước và từ đó thì đảng luôn luôn đi sâu và đi xa vào .... Vào cái gì thì tớ không biết nên chỉ huhuhu thôi.
Tớ mới đọc bản tin là Bộ Văn Hoá đã ra chỉ thị cho dạy tiếng Trung Hoa trong các lớp Tiểu Học để giúp trẻ con hiểu biết về Trung Hoa hơn. Đúng là đảng ta tài giỏi và sáng suốt thật là vì chỉ vài thập niên sau là chúng ta có đủ nhân lực để tấn công cùng làm cỏ Trung Hoa và rồi chúng ta sẽ xoá tên Trung Hoa trên bản đồ thế giới. Hay, hay thật hay. Tuy nhiên nếu đặc tọa độ nhìn từ một khía cạnh khách quan thì sự việc sẽ hoàn toàn trái ngược 180 độ.
Chuyện có thât:
Tháng 6/1975, trong những ngày đầu "tập trung cải tạo", chúng tôi ở Hóc Môn. Lúc đó còn dành nhiều ngày khai lý lịch 5 đời và chưa phải đi lao động nên cũng rảnh. Bèn tìm gặp các bạn tù thuộc trường Sinh Ngữ Quân Đội trước đây học thêm Anh văn. Một hôm cán bộ quản giáo bắt gặp hỏi:
- Các anh làm cái gì thế?
- Học tiếng Anh.
- Ừ, học tiếng Anh thì được. Không được học tiếng Mỹ, tiếng Mỹ là tiếng đế quốc.
Đăng nhận xét