Hà Sĩ Phu
Nhân ngày nhà báo 21 tháng 6, bà con ta vừa được nghe những
lời động viên có cánh và những ý răn đe của hai ông cựu và tân Bộ trưởng Bộ
Thông tin và Truyền thông (4T).
Ông cựu tuyên bố xanh rờn: “Có vùng cấm đối với báo chí không , tôi xin khẳng định ngay là không
có vùng cấm nào, chỉ có báo chí ngại không vào mà thành vùng cấm”.
Quả bóng đã được ông chuyển sang chân các nhà báo tội nghiệp
để bắt họ tự sút vào lưới nhà. Thế chưa đủ, người giữ độc quyền tác giả của
khái niệm “LỀ PHẢI của báo chí” ấy còn đi xa hơn, khi ông trách các nhà báo và
thúc giục: “Những vấn đề nóng bỏng
của xã hội, báo chí chưa khoan đến đáy, chưa xoáy đến gốc, chưa chọc sâu đến
tận cùng”.
Chỉ với hai câu ấy, ông Lê Doãn Hợp đã hàm ý giải thích tình
trạng ”Việt Nam đứng gần chót bảng về tự do báo chí” là do
tội của các nhà báo (vừa hèn, vừa bất tài, vừa thiếu trách nhiệm) chứ sự
lãnh đạo của Đảng mà ông đại diện luôn mở cửa rất thoáng và luôn thúc giục những
con ngựa báo chí cứ phi đến tận cùng kia mà?
Chẳng cần lệnh nhốt mà tự nhốt. Nhục chưa, thưa các nhà báo
“lề phải” của ta? Cúc cung nghe lệnh mà chẳng được câu khen lại bị trút hết tội
lỗi lên đầu, nhục nhất là tội thiếu nhân
cách nhà báo?
Nói vậy thôi chứ nhân dân hiểu. Dân không lạ gì những cú điện
thoại của thượng cấp để “ra lệnh miệng”, những cuộc họp giao ban báo chí nặng nề
để kiểm điểm, răn đe. Dân cũng từng biết có những chính phủ chưa dám để cho “đệ
tứ quyền” được tự do. Chính quyền miền Nam trước đây cũng nhiều lúc áp dụng
chính sách “hốt, cắt, đục” với báo chí đối lập, nhưng những động tác KIỂM DUYỆT
ấy thực hiện công khai, ai không đồng ý cứ việc phê phán, chính phủ phải đương
đầu với dư luận.
Sự lãnh đạo của ta “tài tình” ở chỗ tuyên bố không kiểm duyệt mà còn chặt hơn kiểm
duyệt, bởi đã chuyển được sự kiểm duyệt
của chính quyền thành sự TỰ KIỂM DUYỆT của từng nhà báo và từng tổng biên tập.
Đó là “nghệ thuật” của người biết chuyển sự áp đặt bên ngoài thành tự nguyện
bên trong, biến sự chiếm đoạt thành những cuộc tự dâng hiến. Đã tự dâng hiến
thì còn kêu ca nỗi gì? Có đau như hoạn cũng phải ngậm bồ hòn. Chẳng thế mà có
câu chuyện Humour rằng trong mọi cuộc thi đấu Olympic quốc tế thì Việt Nam luôn
đoạt huy chương vàng về hai môn Ngậm miệng ăn tiền và Ném đá giấu tay! Thật đậm
đà bản sắc.
Chỉ tiếc rằng những lời tuyên bố xanh rờn “đẹp như chân lý
sinh ra” của ông cựu Bộ trưởng 4T chỉ cho nhân dân được thưởng thức sau khi
ngài đã hạ cánh an toàn, chứ khi còn tại nhiệm nếu ngài quyết biến lời vàng ngọc
ấy thành hiện thực thì chắc người kế nhiệm ngài hôm nay đã chẳng phải là vị sĩ
quan gốc trinh sát Nguyễn Bắc Son. Người chỉ huy mới của ngành báo chí hiện nay
cũng là sĩ quan chỉ huy từ Bộ Tư lệnh Lăng Bác, nơi mà từng cái vung tay, từng
cái nhấc chân cũng phải đúng lễ nghi, khuôn phép, nhân dịp ngày nhà báo đã
tuyên bố những lời huấn thị sắt đanh.
Nhân ngày nhà báo long trọng này, mong những lời động viên
có cánh của ông Cựu Bộ trưởng sẽ khiến cho các nhà báo “lề phải” của ta có thêm
nhuệ khí để… bay lên…
Hà Sĩ Phu
0 comments:
Đăng nhận xét