Trúc Giang
Bịnh nhân nằm la liệt trong một bịnh viện ở Hà Nội |
1* Mở bài
Con người không ai thoát khỏi cái vòng khổ lụy: sinh lão bịnh
tử. Trong đời, ít nhất cũng phải có mặt một lần ở bịnh viện, đó là lúc chào đời
tại nhà bảo sanh.
Các tổ chức xã hội, các nhà cầm quyền đều có bổn phận phải
chăm sóc đời sống của công dân, mức độ quan tâm chăm sóc tốt, xấu, ít nhiều, được
thể hiện qua hai cơ quan là giáo dục và y tế của quốc gia.
Nền giáo dục XHCN của VN hiện tại đã bị phá sản, ngành y tế
quốc gia đang đổ vở dưới sự cai trị của đảng Cộng Sản Việt Nam.
Sự quá tải của các bịnh viện hiện nay đã đưa đội ngũ cán bộ
y tế đến tình trạng vô trách nhiệm, xem thường mạng sống con người, thái độ hống
hách kiêu căng và tham ô. Bịnh viện quá tải đã có từ lâu, gây ra biết bao nhiêu
cái chết oan ức, tức tưởi, tạo thành chuyện dài một ngàn lẻ một câu chuyên
thương tâm, đau lòng trong dân gian, thế mà đảng CSVN vẫn vô cảm, sống chết mặc
bây. Nếu không kịp thời chữa trị thì những oan hồn uổng tử sẽ về báo oán, đòi mạng,
khiến cho đảng CSVN không sớm thì muộn, cũng phải nhập phe với oan hồn uổng tử
mà vào địa ngục.
2* Tình trạng quá tải
của bịnh viện Việt Nam
Bộ trưởng Y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến tuyên bố trước Quốc Hội:
“Chẳng có nước nào ở châu Á mà bịnh viện quá tải như ở nước ta cả. Cả xã hội bức
xúc về tình trạng quá tải của bịnh viện, nhưng cuộc sống phải công bằng giữa
cho và nhận. Có cho ngành y tế cái gì đâu mà đòi nhận rất nhiều. Không đầu tư
xây BV mà đòi dịch vụ y tế tốt, thì vô lý và bất công vô cùng”.
Bà bộ trưởng nầy công khai chửi xéo hai cơ quan, một là
chính phủ của Nguyễn Tấn Dũng không cấp tiền xây BV, hai là chửi xéo quốc hội của
Nguyễn Sinh Hùng đòi hỏi quá nhiều, một hành động vô lý và bất công.
Bà bộ trưởng nầy ngon thật, dùng một hòn đá mà chọi 2 con
chim. Trước hết là con chim Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng chính phủ, kế đến chọi
con chim Nguyễn Sinh Hùng chủ tịch quốc hội.
Ngày 16-3-2012, bản tin trên Internet ghi lại phát biểu của
những lãnh đạo ngành y tế và bịnh viện (BV), nội dung như sau:
Hầu hết các bịnh viện VN đều luôn luôn quá tải. Bịnh nhân
(BN) nằm la liệt trên các hành lang. Ở các BV nhi đồng, 4, 5 cháu nằm chung một
giường, thậm chí người nhà phải giành nhau những chỗ ở dưới gầm giường, trải
chiếu cho các cháu bị bịnh có chỗ nằm.
Ai có dịp chứng kiến cảnh tượng của bịnh viện VN ngày nay, đều
không khỏi rùng mình. Vào BV, người ta trở thành người vô gia cư, vì nằm ngủ
trên chiếc chiếu ngoài hành lang hay ngoài trời. Tình trạng quá tải làm cho sự
nhiễm khuẩn ngày càng tăng cao, bịnh cũ chưa điều trị xong thì lại mang thêm bịnh
mới do lây lan giữa bịnh nhân với nhau.
Cảnh "quay đầu đuôi" của bệnh nhân trong bệnh viện. |
Trong tốc độ xây dựng khách sạn, sân golf, nhà hàng, nhanh đến
chóng mặt, thì việc chăm sóc sức khoẻ người dân không ai quan tâm tới.
2.1.Phát biểu của bác sĩ Nguyễn Hoàng Minh, bịnh viện ung bướu
Sài Gòn
Bác sĩ Nguyễn Hoàng Minh, Giám đốc BV Ung Bướu Sài Gòn, phát
biểu: “Trung bình mỗi ngày BV tiếp nhận 1,619 lượt bịnh nhân đến khám từ 6 giờ
sáng và cả giờ nghỉ trưa. Với 631 giường mà phải gánh điều trị nội trú cho
1,807 BN và 9,510 lượt điều trị ngoại trú, nên chuyện ghép 3 người vào một giường
và thậm chí, BN phải nằm dưới sàn nhà là chuyện bình thường."
2.2.Phát biểu của bác sĩ Trần Thanh Mỹ, bịnh viện Chấn
Thương Chỉnh Hình
“Trong vòng 26 năm, kể từ 1985 đến nay, BV vẫn giữ nguyên số
giường như cũ, nhưng số BN tăng lên gấp 4 lần, từ 8,310 lên tới 33,882 (tháng
11, 2011), thì làm sao không quá tải cho được."
2.3. Phát biểu của BS Tăng Chí Thượng, Giám đốc BV Nhi Đồng
1, Sài Gòn
Điều đáng lo ngại là tình trạng quá tải gia tăng không ngừng.
Các phòng cấp cứu, hồi sức không đủ chỗ cho BN nằm, vì BN rất cần thiết phải có
chỗ nằm ở 2 nơi nầy. Trường hợp BN cần phải được điều trị bằng máy móc kỹ thuật
cao, hoặc điều kiện vô trùng, thì không thể thực hiện được. Đành bó tay. Hiện
nay, BV Nhi Đồng 1 đang theo dõi và điều trị cho 10,000 trẻ bị tim bẩm sinh,
đang chờ phẩu thuật. Trẻ nào không dai sức chờ đợi, thì phải ra đi thôi. Nhìn
những đứa bé vô tội phải ra đi, mấy ai không đau lòng?
Tại khoa hô hấp, nhiễm, tiêu hoá thì quanh năm, BV phải gánh
số lượng gấp đôi, gấp ba quy mô của bịnh viện. BV xoay sở đủ cách: kê thêm giường
đôi ở giữa phòng, thay giường to bằng giường nhỏ (thay vì 3 giường to, thì được
6 giường nhỏ)
Quá tải làm ảnh hưởng xấu đến chất lượng chẩn đoán và điều
trị là lẻ tất nhiên, ảnh hưởng đến thái độ phục vụ, đến y đức của cán bộ y tế,
khiến cho việc quản lý nhếch nhác, tắc trách.
Đã rất nhiều năm rồi, các BV từ trung ương đến các tỉnh
thành, đã và đang ở tình trạng quá tải.
2.4. Ở bịnh viện Việt Đức
BV Việt Đức có 500 giường cho 1,000 bịnh nhân nội trú. Trong
6 tháng đầu năm 2010, tăng lên 3,829 bịnh nhân, cho nên phải nằm dưới đất,
ngoài hành lang thôi. Bịnh nhân đang chờ mổ lên tới 3,000 ca.
Quá nhiều bệnh viện đang quá tải. |
2.5. Chuyện lạ ở bịnh viện Tam Điệp
Theo phản ảnh của báo Đại Đoàn Kết, qua bài viết “Chuyện lạ ở
bịnh viện K, Tam Điệp”, tác giả Hương Trà cho biết: “Bịnh nhân ung thư phổi phải
nằm ngoài sân để điều trị, chai nước biển treo trên cành cây, giữa những ngày
mưa phùn gió rét căm căm. Trong phòng, BN chen chúc nằm dưới gầm giường, hành
lang cũng không còn chỗ trống. Trong khi đó, hàng ngày, một số không ít BN phải
xếp hàng tại chùa Thanh Nhàn từ 6 giờ sáng để nhận cơm và cháo miễn phí.
Chuyện lạ hơn nữa, người nhà của bịnh nhân còn kiêm thêm việc
“thay ống truyền”, vì BS và y tá bận rộn, có gọi cũng phải chờ đợi rất lâu.
2.6. Những nổi lòng của bịnh nhân
Bịnh nhân Trần Thị Nhu: “Có bịnh mà phải nằm vật vã 4, 5 người
một giường thì bịnh lại nặng thêm”.
Chị Nguyễn Thị Cẩm Nhung, Chợ Lách, Bến Tre: “Lần đầu tiên
tôi đưa con vào BV Nhi Đồng 1, không ngờ mẹ con tôi phải nằm ngoài hành lang.
Ban đêm gió thổi lồng lộng, người lớn như tôi mà còn lạnh, huống chi con tôi mới
15 tháng tuổi lại bị sưng phổi mà phải nằm ngoài gió, thật là quá xót xa, tuyệt
vọng, kêu trời không thấu”.
Quá tải là bịnh nan y của ngành y tế, là bịnh kinh niên của
đảng và nhà nước CSVN. “Nhiều BV, sau nhiều năm “quy lụy” mới xin được đất,
nhưng phải chờ quy hoạch từ năm nầy đến năm khác, cuối cùng địa phương thản
nhiên trả lởi “không có ngân sách”. Trong khi đó, dự án xây Tượng Đài 50 tỷ đồng
thì được xét mau lẹ. Dự án xây sân Golf thì được giải quyết nhanh chóng, dễ
dãi, mà còn trải thảm đỏ mời rước linh đình.”
Đó là ý kiến của đồng bào và bịnh nhân. Ông Dũng đâu rồi? Có
nghe thấy không? Hay là ông cũng trở nên vô cảm nặng rồi chăng?
3* Những cái chết oan ức, tức tưởi của bịnh nhân
Cái chết oan của bệnh nhân Dương T. Thu Hiền khiến dư luận vô cùng bức xúc |
Trước tình trạng đổ vở, xuống cấp của nền y tế VN, có biết
bao nhiêu cái chế oan ức, tức tưởi, chết bất thường, chết tức chết tối, chết
không kịp trối, tạo ra biết bao nhiêu câu chuyện thương tâm trong gia đình VN
ngày nay.
3.1. Những cái chết kêu trời không thấu
Ngày 21-9-2011, bà Trần Thị Hương té ngã tại nhà, được đưa
vào Trung Tâm Y Tế Phù Mỹ (TT/YT/PM). BS Châu Tấn Khoa, Phó Giám đốc TT đến
khám. BS chỉ hỏi qua loa vài câu rồi bỏ đi. Mẹ tôi lăn lộn đau đớn suốt đêm.
Tôi báo thì BS trả lời “Không sao đâu, chỉ té thôi mà”.
Ngày 22-9-2011, sáng sớm, mẹ tôi được đưa xuống khoa nội,
tôi thắc mắc thì được giải thích: “Sức khoẻ BN ổn định”. Chị Nguyễn Thị Thơm
con của bà Hương thuật lại như thế. Chị cho biết, ngày 24-9-2011, bà Hương bị
co giật, quang tuyến X cho biết ”nhồi máu não, nhũng não, gãy xương đùi phải”.
Vì thờ ơ tắc trách, khi biết được nguyên nhân gây bịnh thì đã quá trễ.
3.2. Cũng tại Trung Tâm Y Tế Phù Mỹ
Cũng tại TT/YT/PM, anh Ngô Văn Tân có đơn yêu cầu cơ quan chức
năng làm sáng tỏ, quy trách nhiệm về cái chết của đứa con sơ sinh của anh.
Ngày 19-5-2011, anh Tân đưa vợ là Đinh Thị Mỹ vào TT để sinh
con. 7 giờ sáng, chị Mỹ bị vở ối, lên cơn đau dữ dội, Tân xin nữ hộ sinh đến
khám thì bị quát nạt thô bạo, đau bụng đẻ là chuyện thường. Khi tình trạng xấu
đi, gia đình xin sinh mổ, thì được bảo là “sinh mổ phải trả tiền công” 4 giờ
chiều, BS Hồ Thị Đào Hoa lắc đầu cho biết, hài nhi ngộp thở vì uống quá nhiều
nước ối không cứu được”.
Bác sĩ không cảm nhận được sự đau khổ của người làm cha mẹ
khi bị mất con như thế nào. Rất nhiều cái chết xảy ra trước mắt, đã làm cho đội
ngũ bác sĩ trở thành vô cảm.
Còn biết bao nhiêu cái chết tức tưởi, oan ức do những câu
nói “không sao đâu”, do tắc trách, lơ là và cẩu thả của nhân viên bịnh viện
công VN hiện nay.
3.3. Bác sĩ nhảy cửa sổ trốn mất
Người dân đập phá nhà bác sĩ và BV Năm Căn sau cái chết của bịnh nhân. |
Ngày 7-6-2009, bịnh nhân Đỗ Thị Hoài, 18 tuổi, ở Hà Nam, đã
tử vong sau một đêm tại BV Đa Khoa Thanh Liêm, do sự tắc trách của BS Lê Văn
Thuyết.
4 giờ chiều cùng ngày, BN bị sốt cao, gia đình có nguyện vọng
xin chuyển lên tuyến trên, nhưng BS Lê Văn Thuyết xoa tay khẳng định: “Bịnh nầy
nằm dưới tầm tay của chúng tôi. Đây chỉ là bịnh phụ nữ, người nhà không phải
lo.” Khi gia đình năn nỉ xin chuyển, thì BS Thuyết lớn tiếng gắt giọng: “Nếu
gia đình không tin vào năng lực của tôi, thì cũng phải tin vào cái bằng bác sĩ
mà nhà nước đã cấp cho tôi chứ”.
Tuy nhiên, bịnh nhân vẫn còn đau đớn mà BS Thuyết không đến
kiểm tra tình hình. Bịnh nhân bất tĩnh, BS Thuyết cho 2 y tá đến chụp điện tim.
Đến 7 giờ sáng, Đỗ Thị Hoài nhắm mắt.
Sau vụ việc, BS Thuyết lẫn trốn khỏi BV. Lãnh đạo BV tự ý
cho chuyển thi thể BN về nhà mà không thông báo cho gia đình biết.
Khi gia đình hai bên nội ngoại chia nhau đi tìm và yêu cầu
BS Thuyết giải thích. Lợi dụng khi người nhà nghe điện thoại, BS Thuyết nhảy
qua cửa sổ trốn mất.
4* Văn hoá phong bì trong ngành y của Việt Nam
Văn hoá là những thói quen, những tập tục có tính truyền thống
xem như mặc nhiên của một dân tộc. Ở Việt Nam, văn hoá phong bì nằm trong quốc
nạn tham nhũng, thuộc tính của cán bộ CSVN.
4.1. Bỏ ra 100 triệu đồng để lãnh lương hàng tháng vài trăm
ngàn
GS Nguyễn Minh Thuyết nêu ý kiến: “Nạn hối lộ phong bì lan
tràn phổ biến là do người ta nói nhiều mà làm ít hoặc không làm. Cán bộ lãnh đạo
không gương mẫu thì “thượng bất chánh, hạ tắc loạn” là lẻ đương nhiên.
Tôi từng biết, chuyện xin đi dạy học ở một miền núi xa Hà Nội.
Để trở thành giáo viên chính thức của Sở Giáo Dục, giáo viên nọ phải bỏ ra 100
triệu để lót tay cho quan chức. Bỏ ra 100 triệu chỉ để lãnh lương hàng tháng
vài trăm ngàn, như thế phải bao lâu mới lấy lại đủ vốn”.
4.2. Nạn phong bì mang lại siêu thu nhập
Bà Nguyễn Thị Hoài Thu, nguyên Phó Chủ tịch Ủy Ban Các Vấn Đề
Xã Hội của quốc Hội: “Khám bịnh và xin việc làm là hai lãnh vực gây bức xúc nhất
hiện nay. Bây giờ bị ốm mà không lót tay cho bác sĩ thì có khi tánh mạng không
còn giữ được, đã có nhiều trường hợp như thế xảy ra. Lương là phụ, phong bì là
chính”.
4.3. Phong bì ngành y và tư duy ngược lại
Bộ trưởng y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến phát biểu: “Khi người
dân, người bịnh không đưa phong bì thì y đức của bác sĩ cán bộ sẽ được cải tiến”.
Nhiều người phản đối ý kiến của bà nầy. Anh Vũ Hải cho biết:
“Chẳng có ai muốn đưa phong bì cho ai cả. Người dân nghèo không muốn bị mất tiền,
vì đối với họ, 50,000 hay 100,000 là một số tiền lớn, đôi khi phải chạy đôn chạy
đáo vay mượn. Tại sao không xét ngược lại, vì sao người ta phải đưa phong bì?
Câu nói của bà bộ trưởng nầy đã chối bỏ trách nhiệm quản lý
của Bộ Y Tế, của nhà nước. Bà nầy đã từ chối trách nhiệm của bà rồi lại đổ thừa
cho người dân”.
5* Năm bịnh viện “nói
không với phong bì”
5.1. Cho phép nhận phong bì sau khi khám và điều trị
Bịnh viện nhà nước tự khai và thừa nhận mình tham nhũng khi
viết những khẩu hiệu “Nói không với phong bì” khắp nơi để nhắc nhở các nhân
viên y tế.
Bắt đầu từ tháng 9 năm 2011, 5 bịnh viện trung ương được Bộ
Y Tế chọn làm “thí điểm” để triển khai quy tắc ứng xử, nâng cao y đức, nội dung
chính là “Nói không với phong bì”. Thí điểm là nơi được chọn làm thí nghiệm để
xem kết quả như thế nào, mà không bảo đảm có kết quả 100%.
Văn hoá phong bì là việc đưa và nhận hối lộ công khai, đặc
biệt là nó đã trở thành một tập quán mang tính truyền thống trong xã hội.
Năm bịnh viện được chọn làm thí điểm “nói không với phong
bì” là: BV Bạch Mai, Việt Đức, BV E, BV K và BV Phụ Sản trung ương.
Phó Giáo Sư, TS Nguyễn Tiến Quyết, Giám đốc BV Việt Đức cho
biết: “Cần phải nhận định rõ ràng, nếu đó là phong bì mà nhân viên y tế “vòi
vĩnh” thì cần phải xử lý nghiêm khắc, nhưng nếu nhận phong bì sau khi hoàn tất
việc khám nghiệm hay điều trị là một chuyện khác, có thể chấp nhận được.”
Ý của ông Giám đốc nầy cho phép bác sĩ BV công, được nhận tiền
của bịnh nhân, chỉ khác nhau ở thời gian trước hoặc sau mà thôi. Tức là còn vấn
đề, “không” “nói không với phong bì”. Cha nội Giám đốc nầy ngây thơ quá, hoặc
ông cũng thuộc diện chuyên nhận phong bì của bịnh nhân.
Tham nhũng của cán bộ CSVN thuộc hàng sư tổ, thượng thừa.
Hai bên chỉ cần dùng ngôn ngữ, tiếng lóng, mật hiệu, thì đã có thỏa thuận về
giá cả, tiền bạc bao nhiêu, vàng vòng bao nhiêu. Từ ngữ mà dân gian áp dụng
cho cán bộ VC như “vấn đề đầu tiên” (tiền đâu?), phương án
chữa trị nầy có “3 khâu” (3 chỉ vàng), phải tốn “1 chai” (1 triệu đồng), “một xị”…ngoài
ra, còn những mật hiệu “gật đầu”, nháy mắt… cho nên việc đưa phong bì cho bác
sĩ trước hay sau gì thì cũng thế thôi. Bộ Y tế đã chọn lầm người thi hành chiến
dịch “nói không với phong bì”, hoặc trong đội ngũ cán bộ không còn một ai trong
sạch cả. Coi bộ còn lâu mới chống được tham nhũng trong giới thầy thuốc ở BV
công. Thượng bất chánh, hạ tắc loạn thật không sai.
5.2. Bác sĩ “bị ép” phải nhận phong bì
“Trước khi người nhà lên bàn mổ ở BV K, tôi được một BN lâu
ngày tư vấn: “Trước khi mổ, bỏ vào phong bì từ 1 triệu đến 2 triệu rồi đưa đến
phòng cho BS, nhớ ghi tên tuổi và số phòng là được. Đây là luật và là lệ rồi,
ai ai cũng làm thế, không có không được”. Anh Nguyễn Văn Đố, Hà Nội, cho biết
thêm: “Bây giờ khó khăn lắm, đưa phong bì phải khéo léo và kín đáo mới được, nếu
không thì dễ bị chửi lắm, hư việc. Giá cả cũng rõ ràng lắm, sinh mổ 2 triệu,
sinh thường thì 1 triệu”.
Bịnh nhân cho biết, có đưa phong bì thì họ an tâm hơn. Nhiều
nhân viên y tế cũng bày tỏ, họ không nở nhận tiền của những người nghèo khó,
nhưng nhiều khi họ “bị ép” nên phải nhận để cho gia đình BN được vui lòng.
Một BS ở BV K. cho biết: “Việc nói không với phong bì thì tốt,
nhưng nay đã trở thành cái văn hoá phong bì rồi, thì khó mà thay đổi được.”
5.3. Không có phong bì không được
Ngày 12-10-2011, chị Phạm Thị Nh. ở Hải Dương tìm mọi cách để
tiếp cận BS để ngày hôm sau không phải trở lại lấy kết quả theo như thư hẹn. Chị
Nh. cho biết, bà chị bị ung thư vú. Từ 4 giờ sáng phải lặn lội đến BV K để lấy
thẻ, nhưng đến 16 giờ mới được siêu âm và X quang.
BS hẹn hôm sau đến nhận kết quả. Với kinh nghiệm nhiều lần đến
BV nầy, nên chị chuẩn bị sẵn phong bì để nhận kết quả sớm hơn. Theo tính toán,
nếu đợi sáng hôm sau thì phải trả mấy trăm nghìn để ở trọ, ăn uống, nên phải chọn
cách đưa phong bì thôi. Lần trước cũng làm thế, nhanh lắm, nhưng hôm nay, nhiều
nhà báo đến quay phim chụp hình nên phải đổi chiến thuật tiếp cận. Chiến dịch
“nói không với phong bì”, thật ra chỉ làm khó cho bịnh nhân mà thôi.
Trong khi đó, chồng của BN Trần Thị H. ở Thái Bình, đang
nhăn nhó chờ đợi, vì BS hẹn 1 tháng sau mới được nội soi đường ruột.
“Đi từ 3 giờ sáng cho kịp xếp hàng lấy thẻ. Nhưng trong lúc
chờ ở trong phòng ngộp thở vì đầy nghẹt cả người, vì vợ tôi mệt quá nên tôi đưa
ra ngoài. Xui xẻo là lúc y tá gọi tên tôi không có mặt. Tôi nài nĩ và trình bày
lý do vắng mặt, nhưng bác sĩ không chịu. Tôi vẫn đợi đến cuối giờ, hy vọng BS
giúp cho. Nhưng y tá đến bảo, nếu cần nội soi thỉ hãy đến số 60 đường Quán Sứ để
siêu âm rồi mang kết quả lại đây.
Khi sang tới đó, thì họ đòi 895,000, tôi đành quay trở lại
năn nỉ tiếp, bởi vì tôi chỉ mượn được có 1 triệu, mà từ sáng đến giờ đã tiêu hết
300,000 rồi.
Không có phong bì không được. Bịnh viện có nhiều Vitamin cho
bịnh nhân, nhưng rất thiếu Vitamin “T”, đó là sinh tố “đầu tiên” mà BS và y tá
cần nhất.
5.4. Một ngàn lẻ một
cách móc túi bịnh nhân
5.4.1. Lạm dụng bảo hiểm xã hội
Kết quả thanh tra của cơ quan Bảo Hiểm Xã Hội (BHXH) tại 13
tỉnh thành cho thấy nạn lạm dụng BHXH gia tăng.
“Hiện nay, các cơ sở y tế lạm dụng BHXH ở mức “đại trà” và
ngày càng gia tăng dưới nhiều hình thức khác nhau, trong đó, phổ biến nhất là lạm
dụng chẩn đoán bằng hình ảnh, như xử dụng quá mức các dịch vụ kỹ thuật đắt tiền,
nhưng không cần thiết. Nhiều dịch vụ chồng chéo nhau, thực hiện nhiều lần,
nhưng kết quả không khác nhau, lạm dụng siêu âm.”. Ông Nguyễn Tá Tĩnh, Phó Trưởng
ban thực hiện chính sách bảo hiểm y tế, BHXH nêu thêm ví dụ. “Tại BV Đa Khoa
Bình Định, cán bộ đoàn kiểm tra “phát hoảng” về khả năng xử dụng các dịch vụ đắt
tiền tại đây. Nhiều BN chỉ cần siêu âm cũng đủ có kết quả tốt, nhưng BV nầy lại
cho chụp hình cộng hưởng MRI, phải chụp một lô hình các bộ phận của cơ thể
không cần thiết. Vì thế, mà phần chi phí chẩn đoán của BV Bình Định chiếm tới
50% chi phí khám bịnh. Trong khi đó, tỷ lệ nầy trên cả nước chỉ có từ 10 đến
12% mà thôi.
Bịnh viện nầy cố tình chẩn đoán thật nhiều bịnh khác nhau
trên một cơ thể BN, để chụp hình cả “tâm cang tỳ phế thận”.
Cho máy siêu âm chạy quá công suất để tận thu. Chẳng hạn như
siêu âm ổ bụng cần thời gian từ 5 đến 7 phút, ở tim thì khoảng 25 đến 30 phút.
Mỗi ngày BV nầy siêu âm 250 lần, tương đương với 20/24 giờ. Máy chỉ nghỉ có 4
giờ. Vì thế, thời gian phải rút lại, từ 1 đến 3 phút, thay vì 25 đến 30 phút.
Do đó, kết quả không có giá trị vì không chính xác, trái lại, thu nhập gia
tăng, tiền vô ào ào nhờ máy móc hiện đại.
5.4.2. Lạm dụng y học cổ truyền
Bịnh viện ở huyện Đoan Hùng, Phú Thọ có 22 nhân viên, nhưng
riêng ngày 1-7-2011 đã gởi phiếu thanh toán 1,700 lượt xoa bóp bằng tay, kéo giản
cột sống thắt lưng, điện châm.
5.4.3. Lạm dụng thuốc đắt tiền
Ngoài những lạm dụng trên, BV còn lạm dụng thuốc, nhất là
thuốc đắt tiền. Tại BV Đa Khoa Vĩnh Long, thuốc kháng sinh (trụ sinh) quý, đắt
tiền chiếm 70% số thuốc kháng sinh được kê cho người bịnh. Kiểm tra ngẫu nhiên
45 bịnh án về chẩn đoán sinh đẻ, cho thấy việc dùng kháng sinh đắt tiền Klamentine
lên tục trong 16 ngày, trong khi theo nguyên tắc, thì 7 ngày là tối đa. Kê
trong hồ sơ tính tiền nhưng chưa chắc gì tới tay bịnh nhân.
Riêng trong quý 1 năm 2011, sản khoa đã cấp 4,000 viên
Klamentine với số tiền 38 triệu đồng cho BN sau khi ra khỏi viện.
Tất cả những lạm dụng nói trên mục đích móc túi bịnh nhân và
quỹ BHXH.
6* Y đức của thầy thuốc
6.1. Lời thề Hippocrates
Ở nhiều quốc gia trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc
lời thề Hippocrates (Hippocrates Oath) trước khi ra trường hành nghề.
Nội dung có 8 điều, trong đó nhiều điều còn thích hợp với thời
đại ngày nay và được xem như đạo đức của người thầy thuốc.
“Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước Æsculapius
thần y học, trước thần Hygieia và Panacea, và trước sự chứng giám của tất cả
các nam nữ thiên thần, là tôi sẽ đem hết sức lực và khả năng để làm trọn lời thề
và lời cam kết sau đây:
- Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc
thân sinh ra tôi….
- Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả
năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công.
- Tôi sẽ không trao thuốc độc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ
yêu cầu và cũng không tự mình gợi ý cho họ; cũng như vậy, tôi cũng sẽ không
trao cho bất cứ người phụ nữ nào những thuốc gây sẩy thai.
- Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết.
- Tôi sẽ không thực hiện những phẫu thuật mở bàng quang mà
dành công việc đó cho những người chuyên.
- Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh,
tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu
niên tự do hay nô lệ.
- Dù tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả
ngoài lúc hành nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ
cần để lộ ra và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ.
- Nếu tôi làm trọn lời thề này và không có gì vi phạm tôi sẽ
được hưởng một cuộc sống sung sướng và sẽ được hành nghề trong sự quý trọng mãi
mãi của mọi người. Nếu tôi vi phạm lời thề này hay tôi tự phản bội, thì tôi sẽ
phải chịu một số phận khổ sở ngược lại.
Tóm lược về Hippocrates.
Hippocrates là ông tổ của nền y khoa hiện nay. Sinh năm 470
trước công nguyên tại đảo Kos, Hy Lạp. Là người thầy thuốc vĩ đại nhất thời đó.
Cho rằng, nguyên nhân gây ra bịnh tật có thể tìm thấy được. Bác bỏ sức mạnh thần
quyền, cho rằng thần thánh trừng phạt sinh ra bịnh. Cơ thể là một tổng thể quan
hệ chặt chẽ với nhau, không phải là một tổng hợp các cơ quan rời rạc.
Mỗi cá nhân có khả năng chống bịnh tật khác nhau. Tư duy,
suy nghĩ, tình cảm phát xuất từ óc chớ không phải từ trái tim.
6.2. Những câu nói rợn
người của bác sĩ ở bịnh viện công
6.2.1. “Biết sướng thì đừng kêu”
Trần Thị Hoa, Hà Nội. Vì vở kế hoạch khi đứa con đầu lòng
còn quá nhỏ, nên quyết định phá thai. Chị kể: “Cô bé bàn kế bên la suốt. Cô ấy
khóc và van nài, BS ơi nhẹ tay giúp cháu. Cô ơi, tiêm thuốc thêm cho cháu, cháu
đau quá. Chị y tá lạnh lùng bảo: “Có ý định làm nữa không? nếu không thì đứng dậy
đi về”. Cô bé vẫn khóc, kêu đau. Bác sĩ bảo: “Lúc sướng sao không kêu đau. Đã
muốn sướng thì đừng có kêu”.
Chị Hoa cho biết, thầy thuốc điều trị để giúp BN khỏi đau đớn
chớ không phải để dạy đạo đức cho họ. BS không nên miệt thị BN, không nên tỏ ra
có máu lạnh và vô cảm qua những lời nói rợn người như trên.
6.2.2. “Không làm thì đi ra”
Trong những cô gái dại dột có thai ngoài ý muốn phải phá bỏ,
Nguyệt, cô sinh viên năm thứ 3 ở trong số đó. “Họ gắt gỏng bảo em thay váy. Em
không biết phải đứng ở đâu để thay. Họ lại gắt gỏng. Lúc vào phòng thủ thuật,
em vẫn còn mặc quần chip, họ lại quát: “không làm thì đi ra”. Họ ngứa mắt khi
thấy em luống cuống ngượng nghiệu khi cởi đồ để trên bàn, một bà, không biết là
BS hay y tá bảo: “Nếu ngượng nghiệu thì đừng vào đây”. Em tê tái cả người vì nhục
nhã nhưng chẳng dám nói gì, vì thân thể của mình nằm trong tay họ.”. Nguyệt kể
lại với giọng buồn thiu.
6.2.3. “Lâu gì, giỏi sống thêm mấy ngày là cùng”
“Bác sĩ ơi, thuốc nầy đắt quá, nếu phải dùng lâu dài thì nhà
em lấy đâu ra tiền?”. Bác sĩ tĩnh bơ trả lời: “Lâu gì, giỏi sống thêm mấy ngày
là cùng”. Chị Nguyễn Thị Phương ở Tuyên Quang vẫn nhớ mãi câu nói nầy của ông
BS điều trị người chồng quá cố của chị. Chị nói tiếp: “Trong lúc thập tử nhất
sinh như thế, ai mà không bám bíu trông cậy vào BS, như trẻ con trông nhờ vào
cha mẹ, thế nhưng ông ta nói một câu như thế, đành rằng đó là sự thật, nhưng
nghe nó tàn nhẫn quá”.
6.2.4. “Chết đến nơi mà còn sợ nghiện”
Anh Trần Hùng kể lại: “Bố tôi chịu đau đớn nhiều ngày vì bị
ung thư, không còn cách chữa nào khác ngoài chích morphine, thế nhưng dù con
cháu khóc lóc năn nỉ, ông cụ vẫn không cho tiêm thuốc. Ông nói: “Tôi lạ gì
morphine, nó là ma túy, tiêm vào rồi nghiện thì sao?” BS bực mình buông một
câu: “Chết đến nơi mà còn sợ nghiện”. Ông cụ không biết mình sắp chết.
Nghe thế, ông cụ tuyệt vọng, không ăn uống, nằng nặc đòi xuất
viện vì đàng nào cũng chết ở đây làm gì cho khổ con cháu”.
Anh Hùng kết luận: “Nếu không có lời nói trắng trợn của BS
thì những ngày cuối cùng của bố tôi có lẻ đở khổ hơn, con cháu đở đau lòng
hơn.”
Lời nói của BS cũng là liều thuốc cứu sống BN, làm bịnh nhẹ
đi và người nhà an tâm hơn. Lời nói không mất tiền mua, cần gì phải hà tiện?
7* Bịnh viện của người
giàu
Ngày 7-1-2011, Bịnh viện Đa Khoa quốc tế VINMEC, đẳng cấp bịnh
viện-khách sạn 5 sao, hiện đại hàng đầu VN, được chính thức khai trương.
Một toà nhà 2 tầng hầm, 7 tầng nổi với tổng diện tích 60,000
m2. BV có 19 khoa, 31 chuyên khoa, trên 600 phòng khám và trị bịnh, mỗi phòng một
giường. Trong đó có 25 phòng VIP và 2 phòng Tổng Thống (President Suite).
VINMEC là BV đầu tiên ở VN theo tiêu chuẩn quốc tế.
Một đội ngũ chuyên gia, bác sĩ, dược sĩ trình độ chuyên môn
cao. 90% BS trình độ trên đại học. 20% Giáo sư và Phó Giáo sư, 30% tiến sĩ, 40%
thạc sĩ. 2 phòng President suite có diện tích rộng, được trang bị đầy đủ vừa phục
vụ cho BN vừa cho cả một đội ngũ thư ký, các trợ lý và nhân viên của bịnh nhân,
được thực hiện những buổi họp tại trong phòng. BV có nhà hàng 5 sao, phục vụ 3
bữa ăn.
8* Kết
Các bịnh viện công đều có những khẩu hiệu “Lương y như từ mẫu”,
“Quyết tâm nói không với phong bì”. Bịnh viện quá tải, y đức tồi tệ, tham nhũng
vô nhân đạo vì đã đánh vào bịnh nhân nghèo ở bịnh viện công, cho thấy một nền y
tế đang sụp đổ.
Giáo dục phá sản, y tế đổ vở, tham nhũng vô lương, chứng tỏ
sự nghiệp cách mạng xây dựng Chủ Nghĩa Xã Hội của đảng Cộng Sản VN đã rõ ràng
thất bại, báo hiệu một sự sụp đổ toàn diện.
Ngày nay, mấy cha nội lãnh đạo Cộng Sản không còn hãnh diện
và lớn tiếng tự ca ngợi đảng của mình vinh quang muôn năm nữa.
Trúc Giang
1 comments:
Ẩn Danh,
Có câu nói rằng: "Muốn biết về một chính quyền, hãy nhìn vào cách họ đối xử với nhân dân nước họ." Thảm trạng y tế tại nước ta phản ánh một nhà nước thất đức vô tâm chẳng thật sự quan tâm gì về quyền được đảm bảo y tế của nhân dân.
Đăng nhận xét