Phóng viên (PV): Xin thân chào kỹ sư Đỗ Nam Hải, một nhà đấu tranh dân chủ, một nhân vật bất đồng chính kiến từ Sài Gòn đã trả lời phỏng vấn của đài Tập hợp vì nền dân chủ hôm nay.
Kỹ sư Đỗ Nam Hải: Vâng, xin kính chào chị và xin kính chào quý thính giả của đài Tập hợp vì nền dân chủ. Tôi là Đỗ Nam Hải đang phát biểu từ thành phố Sài Gòn – Việt Nam.
PV: Mở đầu câu chuyện, anh có thể cho quý
thính giả được biết vì sao cùng với bác sỹ Nguyển
Đan Quế, anh là một trong những người đầu tiên ký tên vào Bản
Lên Tiếng về cái chết
bi thảm, đầy uẩn khúc của bà Đặng Thị Kim
Liêng, mẹ của blogger Tạ Phong Tần, hiện còn đang bị ngồi tù?
Đỗ Nam Hải: Ngày 8/8/2012 vừa qua, tức là 9 ngày sau sự ra đi của bà Đặng Thị Kim Liêng, người mẹ của blogger Tạ Phong Tần hiện đang bị chế độ tù đày thì một Bản Lên Tiếng của hàng chục người Việt Nam ở cả trong và ngoài nước về cái chết của bà đã được chuyển đi rộng rãi qua mạng Internet. Quý thính giả có thể vào địa chỉ trang web, gồm cả tiếng Việt và tiếng Anh: http://vietnamhumanrightsdefenders.wordpress.com/ để biết thêm chi tiết.
Từ con số hàng chục người
ủng hộ ban đầu chỉ vài ngày sau, con số này đã tăng lên hàng trăm người. Theo
tôi, ai là người có lương tri cũng đều hết sức xúc động và phẫn nộ về cái chết
đầy bi thảm và nhiều uẩn khúc của bà Liêng. Bác sỹ Nguyễn Đan Quế và những người khởi xướng ra nó muốn
một lần nữa gióng lên hồi chuông báo động về sự lộng hành của bộ máy an ninh
Việt Nam.
Họ được Nhà cầm quyền giao nhiệm vụ là bằng mọi giá, cho dù là độc ác và phi
pháp đến đâu chăng nữa miễn là khuất phục được những tiếng nói đấu tranh ở
trong nước, mà chị Tạ Phong Tần là một trong những người như vậy. Ngoài việc
bắt giam chị, công an Việt Nam còn liên tục o ép, sách nhiễu bà Liêng và gia
đình bà trong những năm qua.
PV: Vậy thưa anh, trong Bản
lên tiếng ấy, quý vị lãnh đạo tinh thần, thân hào, nhân sĩ, trí thức, những nhân vật đấu tranh trong và ngoài nước đã đòi hỏi Nhà cầm quyền VN
những điều kiện tiên quyết gì?
Đỗ Nam Hải: Sau khi nêu lên những việc diễn ra trong và sau cái chết của bà
Liêng, sự quan tâm của đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, sự lên tiếng mạnh
mẽ của giới truyền thông và các cá nhân, tổ chức nhân quyền, ngoại giao,… quốc
tế thì Bản Lên Tiếng nêu lên ba vấn đề đòi Nhà cầm quyền Việt Nam phải:
1.
Điều tra
và trả lời trước công luận rằng đây có phải là một vụ tự thiêu thực sự hay
không? Nếu không chứng minh được rõ ràng, công luận có quyền nghi ngờ bà Liêng
đã bị chết một cách nào đó khác, rồi Nhà cầm quyền dàn dựng như là bà đã tự
thiêu để đánh lừa dư luận. Đồng thời, đòi Nhà cầm quyền phải trừng trị đích
đáng những viên công an đã trực tiếp chỉ đạo việc sách nhiễu, o ép bà Liêng và
gia đình bà.
2. Trả tự do ngay tức khắc và vô điều kiện cho chị Tạ Phong Tần cùng các anh Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải và những tù nhân lương tâm khác đang bị họ giam cầm trái phép.
3. Tôn trọng những giá trị phổ quát về nhân quyền và dân chủ mà Nhà cầm quyền VN đã ký với thế giới nhưng lại không được tôn trọng, để dân tộc Việt Nam có đủ sức mạnh làm chủ vận mệnh của mình nhằm chống lại được lũ giặc nội xâm tham nhũng và lũ giặc ngoại xâm phương Bắc.
PV: Theo anh thì Nhà cầm quyền VN có sẵn sàng đáp ứng những yêu sách đó không, hay là họ vẫn giữ thái độ hoàn toàn yên lặng như bấy lâu nay? Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phản ứng ra sao?
Đỗ Nam Hải: Có thể khẳng
định rằng: từ trước đến nay, chưa bao giờ Nhà cầm quyền VN đáp ứng những đòi
hỏi chính đáng từ những tiếng nói đấu tranh ở Việt Nam và lần này theo tôi cũng sẽ là
như vậy. Thế nhưng, những người ký tên ủng hộ cho Bản lên tiếng này hướng tới
mục tiêu khác. Đó là đánh thức lương tâm dân tộc và lương tâm nhân loại về việc
các quyền con người ở Việt Nam vẫn đang bị Nhà cầm quyền chà đạp nghiêm trọng.
Qua đó, từng bước xây dựng và phát triển các lực lượng dân tộc ngày càng lớn
mạnh để đấu tranh cho một nền dân chủ thực sự ở Việt Nam, với sự ủng hộ ngày
càng thiết thực và có hiệu quả của cộng đồng thế giới tiến bộ hôm nay.
Những tổ chức và cá nhân
trên thế giới đã lên tiếng kịp thời về cái chết của bà Liêng như: Ủy ban
bảo vệ ký giả, Tổ chức Phóng viên Không Biên Giới, Liên đoàn quốc tế về nhân
quyền, Tổ chức chống tra tấn thế giới, Tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội, Văn phòng
Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tại Geneva – Thụy Sỹ, bà Loretta Sanchez và
chính giới châu Âu, Úc, Mỹ… Cho dù lần này chính quyền vẫn tiếp tục im lặng và
phớt lờ những đòi hỏi thiết thực, chính đáng của Bản Lên Tiếng như bao lần
trước thì cuộc vận động nhất định sẽ không dừng lại mà vẫn tiếp diễn, để tạo áp
lực ngày càng tăng. Theo tôi, đây chính là quá trình tích cực trong việc đòi
những quyền tự do căn bản của con người về cho dân tộc Việt Nam!
PV: Theo anh, cũng vào dịp Bản
Lên Tiếng vừa nói được
phổ biến thì 71 nhân sĩ, trí thức hàng đầu tại Việt Nam cũng đã gửi
thư ngỏ lên quốc hội, chủ tịch nước, chính phủ và bộ chính trị Đảng CSVN để cảnh báo về tình trạng nguy ngập của đất nước ta
trước sự bành trướng thế lực và ngày càng lấn lướt của Bắc Kinh. Đồng thời yêu cầu đảng và chính
phủ phải cải cách toàn diện về chính trị, anh
có ý kiến gì về bức thư ngỏ này?
Đỗ Nam Hải: Trong bức thư ngỏ nêu trên, vào ngày 6/8/2012 có đoạn: “Trong việc
bảo đảm thực hiện các quyền hiến định về tự do, dân chủ, cần nhấn mạnh quyền tự
do kinh doanh, quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí, quyền được thông tin,
quyền lập hội, quyền được tự do bày tỏ thái độ chính trị thông qua các cuộc
biểu tình ôn hòa”. Lý do để 71 vị nhân sỹ, trí thức ấy gửi bức thư ngỏ
thứ ba này là trên cơ sở nhận định rằng: “Bắc Kinh đã đi được
những bước quan trọng trong việc thực hiện mưu đồ chiến lược bá quyền của họ,
nhằm làm cho Việt Nam suy yếu, chịu khuất phục hay lệ thuộc vào Trung Quốc”.
Theo tôi, đây là bức thư
đầy tâm huyết của những người Việt Nam yêu nước. Nhưng cũng như bao
lần trước đó, Nhà cầm quyền sẽ lại tiếp tục phớt lờ những đề nghị, khuyến cáo
đúng đắn đó mà thôi. Cùng lắm, họ sẽ lại chơi trò ranh ma là chọn
ra một vài người trong số 71 người nói trên, rồi cử đại diện trả lời
nhăng cuội cho xong chuyện. Sự việc 42 nhân sĩ, trí thức ở Sài Gòn vừa qua đề
nghị các đoàn thể đứng ra tổ chức biểu tình chống những hành động leo thang xâm
lược ngày càng ngang ngược của Trung Quốc và phản ứng của Nhà cầm quyền sau đó
là thêm một thí dụ nữa để chứng minh cho nhận định này.
PV: Thưa Anh, còn đối với những vụ cưỡng chiếm đất đai bằng võ lực từng xảy
ra ở Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản và mới đây tại Can Lộc - Hà Tĩnh thì Hà Nội có cách giải quyết thoả đáng hay không? Hay là họ lại
để mọi việc chìm xuồng cho xong việc? Người dân nghĩ gì về những hành
động sai trái đó?
Đỗ Nam Hải: Không bao giờ Nhà cầm quyền có thể giải quyết được thỏa đáng cho những vụ việc nêu trên. Sự tham nhũng về ruộng đất của các loại quan chức lớn – nhỏ, từ trung ương tới các địa phương và các “nhóm lợi ích” độc ác, tham lam là có đầy trên mảnh đất này! Cái gọi là “đền bù giải tỏa” trong các dự án luôn luôn là sự trao đổi không ngang giá mà bên chịu thiệt thòi chính là người dân. Nó đã đẩy số phận của hàng chục triệu nông dân Việt Nam vào bước đường cùng, không lối thoát. Khẩu hiệu “Người cày có ruộng” mà cuộc “cách mạng vô sản” vẫn thường rêu rao nay đang bị chính chế độ ấy hủy hoại. Mọi động thái mà Nhà cầm quyền đưa ra nhằm sửa Luật đất đai hiện hành, nhưng lại luôn tìm cách né tránh quyền tư hữu đất đai của người dân đều chỉ là những điều chỉnh vặt vãnh, không cơ bản hòng đánh lừa dư luận và tham nhũng vẫn hoàn tham nhũng!
PV: Tin tức thời sự từ Việt Nam cho
biết các vụ cho công an đàn áp, bắt bớ, ngăn cản sinh hoạt tôn giáo, giải tán
biểu tình yêu nước vẫn liên tục xảy ra, theo anh thì nhận định từ giới
truyền thông quốc tế nói rằng Hà Nội ngày càng mạnh tay đối phó với
người dân, điều đó có chính xác hay không?
Đỗ Nam Hải: Điều
đó là hoàn toàn chính xác. Một mặt nó cho thấy phong trào đấu tranh của nhân
dân với Nhà cầm quyền để đòi các quyền dân sinh, dân chủ, đòi bảo toàn đất tổ,…
đã ngày càng phát triển nhanh chóng cả về lượng và chất, nỗi sợ của người dân
đã dần mất đi. Mặt khác, nó cũng cho thấy sự lỳ lợm, ngoan cố của Nhà cầm quyền
quyết tâm duy trì thứ quyền lực phi nhân, phi nghĩa của họ, cho dù có phải gây
ra muôn vàn tội ác với nhân dân. Thế nhưng, ngày nay với các phương tiện như:
truyền hình, radio, điện thoại, Internet, ghi âm, ghi hình… thì những sự đàn
áp, bắt bớ đó của công an Việt Nam đối với nhân dân là rất khó che giấu. Điều
này là rất khác so với trước kia.
Trong Tuyên bố của
Khối 8406 vào ngày 28/7/2012 vừa qua có đoạn:“Lực lượng công an, quân đội
sinh ra từ nhân dân và nuôi sống bởi nhân dân chớ để mình hay tự biến mình
thành kẻ thù của nhân dân bằng cách đàn áp những tấm lòng yêu nước, theo lệnh
các lãnh đạo cộng sản. Bằng không, anh em sẽ đắc tội trước lịch sử và sẽ trực
tiếp hứng chịu sự trừng phạt của nhân dân khi những kẻ sai khiến anh em bỏ chạy
ra nước ngoài.”
PV: Theo anh, cho dù bị công an, bộ đội
trấn áp, hành hung, giam cầm thì những đợt biểu tình chống hiểm họa bá
quyền Trung Quốc có bị ảnh hưởng hay bị dập tắt hay không?
Đỗ Nam Hải: Cho
đến nay, quân đội Việt Nam chưa trực tiếp tham gia vào những hành động đàn
áp những người biểu tình chống hiểm họa của chủ nghĩa bá
quyền Trung Quốc. Những lực lượng đàn áp người biểu tình năm 2011 và 2012
vừa qua là công an, dân phòng, “thanh niên tình nguyện”… Tuy nhiên, những vấn
đề của quân đội Việt Nam lại nằm ở chỗ khác, đó là: hải quân Việt Nam trong
thực tế đã không bảo vệ được ngư dân của mình, khi họ ra khơi đánh cá và cũng
không ngăn chặn được tầu Trung Quốc khi chúng xâm phạm lãnh hải Việt Nam
Theo tôi, cho dù
những cuộc biểu tình chống sự xâm lược của Trung Quốc có bị Nhà cầm quyền Việt
Nam đàn áp khốc liệt đến đâu đi chăng nữa thì lòng yêu nước của nhân dân Việt
Nam cũng không bao giờ bị dập tắt. Lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta
từ ngàn đời nay đã chứng minh cho chân lý đó. Qua việc đàn áp những người biểu
tình yêu nước, Nhà cầm quyền Việt Nam rõ ràng là đang tiếp tay cho dã tâm xâm
lược của phía Trung Quốc và đang chống lại ý chí và nguyện vọng của nhân dân. Tội
lỗi đó, họ nhất định sẽ phải trả lời trước dân tộc và lịch sử khi dân tộc này
chuyển mình!
PV: Anh có thể cho quý thính giả biết về tình
trạng hiện nay của anh.
Đỗ Nam Hải: Tính
từ tháng 8 năm 2004 đến nay là vừa đúng 8 năm, nhà tôi ở luôn bị công an Sài
Gòn chốt gác chặt chẽ. Nhà tôi là 441 Nguyễn Kiệm, còn 3 – 4 cậu công an thì
suốt ngày đêm ngồi ở ngôi nhà đối diện, số 430 Nguyễn Kiệm, Q. Phú Nhuận tức là
chỉ cách con đường rộng khoảng 15 m, rồi nhìn ngó lom lom sang nhà tôi. Họ
không nghỉ một ngày nào, kể cả những ngày lễ, tết, cuối tuần hay ngày thường. Tôi
cũng đã hàng trăm lần bị họ chặn bắt trái phép dọc đường rồi đưa về đồn công an
để “làm việc”, 9 lần bị hàng chục công an xông vào nhà tịch thu 9 máy tính và
nhiều phương tiện làm việc khác, dưới chiêu bài: “kê biên tài sản để phát
mãi, vì đương sự không chịu tự giác nộp phạt hành chính do vi phạm quy định về
sử dụng Internet”. Mỗi khi tôi đi đâu thì họ bám theo như hình với bóng. Thế
nhưng, tất cả những điều đó đều không làm tôi nản chí sờn lòng. Ngược lại, nó
càng củng cố thêm cho tôi quyết cùng dân tộc và thời đại đứng lên giành lấy tự
do dân chủ cho đất nước.
PV: Trước khi tạm biệt, anh có điều gì chia
sẻ thêm với quý thính giả đang theo dõi chương trình của đài Tập hợp vì nền dân chủ?
Đỗ Nam Hải: Ở Việt Nam hôm nay, bất cứ ai lên tiếng tố cáo những sự tham
nhũng, thối nát của bộ máy cầm quyền hoặc lên án sự xâm lược ngày càng trắng
trợn và ngang ngược của Trung Quốc, nếu không đúng với sự “định hướng của Đảng
ta” sẽ đều bị Nhà cầm quyền thẳng tay đàn áp. Họ luôn bị theo dõi, bao vây,
ngăn chặn, cô lập hoặc bị hăm dọa, lăng nhục, đánh đập, giam cầm.
Vì vậy, có thể khẳng định
rằng: sau bao năm dài chiến tranh, với hàng núi xương, sông máu của hàng triệu
người Việt Nam đã đổ xuống thì những giá trị như: Tự do – Công lý - Bình đẳng –
Bác ái vẫn hoàn toàn vắng bóng. Xã hội ngày càng xuống cấp, bất an và bất ổn
với những nỗi bất công, oan khiên, đói nghèo, tụt hậu là có đầy trên mảnh đất
hình chữ S này. Theo tôi, để giải quyết tận gốc những mối quốc nhục và quốc nạn
của dân tộc ta hôm nay, ngoài con đường dân chủ, đa nguyên, đa đảng và pháp
trị, nhân dân Việt Nam không còn con đường nào khác!
PV: Xin chân thành cám ơn kỹ sư Phương Nam - Đỗ Nam Hải từ Sài Gòn. Cầu chúc anh và quý quyến
luôn được mạnh khoẻ, bình an và may mắn.
Washington, 17 tháng 8 năm 2012.
0 comments:
Đăng nhận xét