André Menras Hồ Cương Quyết
Nguyễn Ngọc giao dịch
Đọc một vài bài báo mới đây về quan hệ với Trung Quốc, người trung thực với chính mình tất nhiên phải xem lại quan điểm của mình và tự hỏi: tại sao những người có đầy đủ thông tin, trong đó có những người trung thực, có đầu óc khoa học, lại có thể nghĩ chúng ta «cực đoan» trong vấn đề Trung Quốc?
Phải chăng chúng ta chủ quan? quá khích? quốc gia cực đoan? hiếu chiến? bài Hoa vì nguyên tắc? Chúng ta có chọn lựa xứng đáng, công dân và yêu nước, nào khác không hay chỉ có một chọn lựa, là kháng cự? Phải chăng là
«cực đoan» khi chúng ta nghĩ và nói rằng đừng trông chờ một điều tốt đẹp gì ở nhà cầm quyền Trung Quốc; rằng mối tình hữu nghị mà họ phô trương chỉ là một trò đạo đức giả luôn luôn bị thực tế vạch trần; rằng bản chất bành trướng của họ được nuôi dưỡng bằng bạo lực, bất chấp pháp luật, bằng uy hiếp vũ trang, bằng bắt chẹt về kinh tế; rằng kháng cự lại áp lực ghê gớm của họ là yêu nước, lòng yêu nước lành mạnh, chính đáng, không thể nào khác; rằng những ai đàn áp thanh niên, sinh viên, nghệ sĩ, trí thức, nông dân đang kháng cự, những người đó cố ý hay vô tình đã phục vụ cho chính sách của Bắc Kinh và mở đường cho một cuộc xâm lược nghiêm trọng hơn?
Khẳng định như vầy là «cực đoan» sao ? Xin hãy vui lòng xem xét những câu hỏi dưới đây, vui lòng trả lời chuỗi câu hỏi ấy với lương trị của mình. Đó là những câu hỏi mà tôi đặt ra cho mình để tự vấn niềm tin. Dưới đây chỉ là một danh sách không đầy đủ. Chúng ta còn phải đặt thêm nhiều câu hỏi về những loại hình xâm lược khác, tinh vi hơn, thâm sâu hơn, liên quan tới xã hội, văn hóa, chính trị, áp lực kinh tế, mua chuộc chính trị… Danh sách như vậy sẽ quá dài…
* Có hay không, việc quân đội Trung Quốc đã chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa năm 1974, cướp đi 54 mạng sống của quân nhân Việt Nam chiến đấu để bảo vệ không gian đảo này?
*
Cuộc xâm lược ấy có vi phạm pháp luật quốc tế thừa nhận chủ quyền của Việt Nam
Cộng hòa trên quần đảo này?
*
Cuộc xâm lược ấy được tiến hành dưới danh nghĩa gì? Nhân danh nước Việt Nam dân chủ cộng hòa hay Chính phủ Cách mạng lâm
thời cộng hòa miền Nam Việt Nam ?
Nói cách khác, phải chăng đó là hành động nằm trong cuộc chiến tranh giải phóng
miền Nam Việt Nam,
hay là một hành động xâm lược của Trung Quốc, phục vụ đơn thuần cho Trung Quốc?
*
Suốt gần bốn chục năm qua, ngư dân Việt Nam có bị cấm đoán đánh cá tại
không gian biển đảo ở Hoàng Sa hay không?
Những
ngư dân bén mảng tới đó có bị tông tàu, đánh đắm tàu trong đêm tối, bắt bớ,
hành hạ, giam cầm một cách vô nhân đạo, tống tiền, cướp đoạt công cụ đánh bắt
và/hay tàu thuyền, dùng bạo lực bắt phải ký vào những tài liệu mà họ không hiểu
nghĩa, trong đó viết là họ thừa nhận đã vi phạm không gian chủ quyền của Trung
Quốc?
*
Có hay không những chứng nhân, những chứng từ viết về những sự việc hai năm rõ
mười này?
*
Những hành động có phối hợp như thế, nhằm vĩnh viễn xua đuổi ngư dân Việt Nam
ra khỏi vùng biển từ thời cha ông, nhằm chiếm đoạt toàn bộ vùng biển này, có phải
là hành động có tính chất khủng bố Nhà nước hay không?
Xét
về mặt lịch sử, pháp luật quốc tế về quyền biển, các quyền con người và quyền
của các dân tộc, chúng ta có thể khẳng định hay không rằng, với chính sách ấy,
nhà cầm quyền Trung Quốc thực tế là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật của cộng
đồng quốc tế?
*
Trên thế giới này, ngoài nước Trung Hoa của Bắc Kinh, có nước nào nhân danh
tình hữu nghị, hòa bình và pháp luật, mà tiến hành những hành động bạo lực vũ
trang chống lại một nước láng giềng và thường dân lao động của nước đó một cách
trực tiếp, giữa ban ngày ban mặt, và có hệ thống như vậy không?
*
Trên thế giới này, có một nước độc lập nào có thể dung thứ cho một nước khác
gây ra những tội ác như vậy đối với hàng nghìn công dân lao động trên biển
trong vùng biển mà nước ấy tuyên bố thuộc chủ quyền của mình?
*
Có đúng là năm 2002, tại Phnom Penh, Bắc Kinh đã ký Tuyên bố về nguyên tắc ứng
xử trên biển Đông Nam Á với 8 nước ASEAN duyên hải?
*
Trong bản Tuyên bố ấy, Bắc Kinh có cam kết hành động theo đúng Hiến chương Liên
Hợp Quốc, theo đúng luật về quyền biển, theo đúng pháp luật quốc tế về quan hệ
giữa các nước, theo đúng nguyên tắc cùng chung sống hòa bình?
*
Họ có tôn trọng sự cam kết đó không?
*
Trong bản Tuyên bố ấy, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có cam kết tôn trọng quyền
tự do giao thông trên vùng biển và vùng trời của biển Đông Nam Á không?
*
Họ có tôn trọng lời cam kết đó không?
*
Sự cố đe dọa đối với các con tàu của Hoa Kì USNS Impeccable, tàu Airabat của Ấn
Độ vân vân có phải là điển hình của sự tôn trọng ấy không?
*
Trong bản Tuyên bố ấy, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có cam kết giải quyết các
bất đồng về chủ quyền trên không gian biển đảo bằng phương pháp hòa bình, không
sử dụng lực lượng vũ trang không?
*
Họ có tôn trọng lời cam kết đó không?
*
Cuộc tấn công vào các tàu Bình Minh 2 và Viking 2 tại vùng kinh tế đặc quyền
của Việt Nam phải chăng là điển hình của sự tôn trọng?
*
Trong bản Tuyên bố ấy, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có cam kết không làm cho
tình hình thêm phức tạp bằng những công trình xây dựng mới, những cuộc định cư
dân vào những vùng tranh chấp hay không?
*
Họ có tôn trọng lời cam kết đó không?
*
Việc củng cố vật chất và hành chính những căn cứ Trung Quốc ở Hoàng Sa, việc
xây dựng những vị trí mới ở Trường Sa, việc mời các công ty nước ngoài đấu thầu
những lô thăm dò dầu khí trong Vùng kinh tế đặc quyền của Việt Nam, việc triển
khai vật chất và kỹ thuật một mạng lưới viễn thống và kiểm soát điện tử không
gian biển đảo mà Trung Quốc chiếm đóng và gọi tên là «Tam Sa» phải chăng là
những điển hình của sự tôn trọng?
*
Trái ngược với hành động nói trên, Bắc Kinh có nhiều lần khẳng định ý muốn đàm
phán với ASEAN về một bộ Luật ứng xử (COC) có giá trị pháp lí đối với quan hệ
và hành động của các quốc gia hữu quan trong khu vực không?
*
Đồng thời, có phải Bắc Kinh đã gây sức ép mạnh mẽ, bằng đô la, bằng cung cấp vũ
khí, xây dựng miễn phí những cơ sở hạ tầng… với Cam Bốt để ngăn chặn việc đưa
vấn đề này vào chương trình nghị sự của hội nghị ASEAN tại Phnom Penh, và để áp
đặt việc từ chối đàm phán công khai và đa phương?
*
Ai là nước duy nhất có lợi trong việc không «quốc tế hóa» tình hình Biển Đông
Nam Á, và từ nhiều năm nay, đã ra sức thực hiện mục tiêu đó?
*
Các nhà lãnh đạo Trung Quốc có dùng sức mạnh kinh tế của mình như một vũ khí
săng-ta nhằm hỗ trợ cho chính sách xâm lược của họ hay không? Nếu vậy, họ có
tôn trọng những lời cam kết thương mại mà họ đã ký hay không? Họ là những đối
tác đáng tin cậy hay là mối họa tiềm ẩn?
*
Thái độ của Trung Quốc có bao giờ thay đổi không?
*
Có bao giờ, dù chỉ một lần, các nhà lãnh đạo Trung Quốc ngỏ ý tiếc về cái chết
của 54 quân nhân bị giết ở Hoàng Sa năm 1974, của 64 bộ đội bị giết ở Gạc Ma
năm 1988, của hàng chục nghìn bộ đội Việt Nam đã hi sinh ở Campuchia để ngăn
chặn bàn tay tội ác của bọn tay sai Bắc Kinh, của hàng nghìn thường dân Việt
Nam bị giết trong cuộc xâm lăng 1979, của hàng chục ngư dân bị bắn chết hay mất
tích ở khu vực Hoàng Sa vào những ngày trời yên biển lặng?
*
Có bao giờ, dù chỉ một lần, họ đề nghị bồi thường về những tội ác ấy không?
*
Hay là, ngược lại, họ vừa xâm lược vừa có những hành động khiêu khích, phỉ báng
đối với các nạn nhân, đối với nhân dân Việt Nam?
*
Mọi người đều biết cộng đồng người Hoa không làm gì mà không có đèn xanh của
Bắc Kinh. Vậy thì, có đúng là ngày 19 tháng 1 năm 2004, tức là ngày kỷ niệm 30
năm ngày Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa, người Hoa ở Đà Nẵng đã khai trương lễ
hội hoa đăng với 30 bó hoa sáng đèn?
*
Có đúng là năm 2008, đông đảo người Hoa từ Chợ Lớn đã tụ tập chào đón ngọn đuốc
Thế Vận Hội (sẽ tổ chức ở Bắc Kinh) trong khi công an cảnh sát cấm người Việt
tụ tập ở lề đường?
*
Ngày 17 tháng 2 năm 2009, tức là ngày kỷ niệm 30 năm cuộc xâm lược Việt Nam của
Trung Quốc, không phải cộng đồng người Hoa ở Hà Nội đã tổ chức lễ hội hoa đăng
đó sao?
*
Không phải viên cựu Đại sứ của Bắc Kinh ở Hà Nội, năm 2010, đã phát biểu hăm
dọa trên đài VTV1, đài truyền hình quốc gia của Việt Nam, rằng «hợp tác (với
Trung Quốc) thì thành công, chống lại thì thất bại» đó sao ?
*
Có báo đài nào ở Việt Nam đe dọa, phỉ báng nhân dân Trung Quốc và các nhà lãnh
đạo Trung Quốc hay không?
*
Và ngược lại, báo đài Trung Quốc thì sao?
Nhưng
chắc bạn sẽ nói, đó là chuyện đã qua. Vậy chúng ta hãy khoan dung và cởi mở,
chúng ta hãy nhìn vào hiện tại, hãy «cấp tín dụng» cho tương lai, và chúng ta
hãy tự hỏi:
*
Ngày nay, trong thái độ của các nhà lãnh đạo Trung Quốc, có sự việc cụ thể nào,
sự việc trên thực địa nào cho phép ta nghĩ rằng họ đã từ bỏ giấc mơ thiên triều
về cái lưỡi bò chiếm hữu 80% diện tích Biển Đông Nam Á?
*
Cuốn hộ chiếu mới của Trung Quốc với hình vẽ cương vực Trung Quốc bao gồm cả
lưỡi bò, không tương đương với một lời khai chiến khiêu khích đối với chủ quyền
của các nước ven biển, đối với quyền tự do giao thông quốc tế đó sao?
*
Khẩu hiệu của Bắc Kinh «nước giàu, quân mạnh» phải chăng là để làm cho các nước
láng giềng, và cả thế giới, an tâm về hòa bình và an ninh trong những năm tới
đây?
*
Các cuộc xung đột với Philippines và Hoa Kỳ ở bài Scarborough, với Nhật Bản và
Hoa Kỳ ở Quần đảo Senkaku dường như đã làm tạm ngưng các cuộc gây hấn đối với
ngư dân Việt Nam ở vùng biển Hoàng Sa, dường như Bắc Kinh phải trang điểm cho
hình ảnh Trung Quốc đối với dư luận quốc tế. Bạn có nghĩ rằng tình hình đó sẽ
kéo dài không? Sẽ không xảy ra cảnh tàu thuyền bỗng dưng đắm chìm đáy biển, ngư
dân trời yên biển lặng mà bỗng mất tích? Rằng những vụ bắt bớ, đánh đập tra
hỏi, giam cầm, ăn cướp hay phá hỏng thiết bị, tàu thuyền sẽ chấm dứt? Rằng lệnh
cấm đánh cá của Trung Quốc hàng năm từ ngày 15.5 đến ngày 1.8 sang năm 2013 sẽ
được bãi bỏ?
Nếu tất cả những điều ấy xảy ra, thì tôi xin thú thật và xin lỗi: tôi quả là đã «cực đoan». Mong sao sẽ được cung cấp những sự việc cụ thể để tôi hoài nghi những xác tín của mình, để tôi hoan nghênh những biểu hiện tốt đẹp đối với nhân dân Việt Nam của sự hợp tác Việt – Trung!
Còn nếu ngược lại, thì tôi xin kiên trì và tự hào với danh hiệu «cực đoan». Không một chút ác cảm nào với nhân dân Trung Quốc, nhưng với tất cả mối tình đoàn kết với nhân dân Việt Nam, tôi vẫn sẽ gọi con mèo là con mèo, tôi sẽ tiếp tục dẫn chứng một cách vững chãi rằng chính sách của lãnh đạo Bắc Kinh chưa hề thay đổi, rằng đó là mối hiểm họa cho nhân dân toàn khu vực, kể cả nhân dân Trung Quốc, và nhất là đối với nhân dân Việt Nam, phải giáp mặt với tham vọng của họ.
Tôi sẽ tiếp tục nói rằng Đảng Cộng sản Việt Nam, một mình quyết định sinh mệnh của đất nước, không thể cứ ngăn cấm nhân dân mình biểu thị ý chí kháng cự lại những cuộc gây hấn của Bắc Kinh, cứ tiếp tục mối quan hệ gọi là hữu nghị, mà căn cứ vào bảng kê khai trên đây, phải gọi là lệ thuộc, với một Đảng Cộng sản Trung Quốc hoàn toàn không còn dính dáng gì với lí tưởng cộng sản, bởi vì nó hung bạo, thối nát, lừa lọc và nguy hại cho hòa bình khu vực, cho hòa bình thế giới.
A.M.
0 comments:
Đăng nhận xét