Trần Khải Thanh Thủy |
Một
câu hỏi khá hóc búa, nhưng tôi thích trả lời những câu hỏi như thế này. Vâng
tôi vốn là phóng viên báo đảng, hai tờ quan trọng nhất tại Việt Nam là quân đội
và công an tôi đều trải qua, đó là 3 năm ở báo cựu chiến binh và một năm ở văn
hóa Văn Nghệ công an và An ninh thế giới ( sau này sáp nhập thành Công an nhân
dân). Tất nhiên vì miếng cơm manh áo mà tôi đành phải làm nhưng tư tưởng thì
nổi loạn, không Cựu Chiến Binh tí nào mà chỉ có “cựu chán binh” hoặc “cựu chén
binh” thôi. Một tờ báo thủ cựu, già nua, nhạt nhẽo, một lô xiềng xích quấn
quanh đầu, chán ngắt như tờ báo tường từ thời tôi còn ở nước... Nam
nứ* hoặc đang còn ở trong... bụng bố dưới dạng tinh trùng X, hay Y vậy(!)...
Năm 1960 tôi mới được chuyển qua bụng mẹ và được sống
trong “đỉnh cao muôn
trượng” như Thơ Tố hữu tả:
Chào 61 đỉnh cao muôn trượng
Ta đứng đây mắt nhìn 4 hướng
Trông lại nghìn xưa trông tới mai sau
Trông bắc, trông Nam
trông cả địa cầu
v.v...
Vậy
mà hơn 3 thập kỷ sau, khi tôi trở thành phóng viên báo đảng
vẫn
một chất giọng ngây ngô khôi hài:
Đảng là gì hở em ơi
Là không quen biết mà ngồi với nhau
Vừa nghe đã muốn hở mười cái răng rồi
Còn nữa:
Bây giờ mình biết Xô Liên
Cái liềm bên ấy giống liềm bên ta
Bây giờ mình mới hiểu ra
Tây cai là giặc, Tây Nga là mình**
Là phóng viên nghĩa là phải phóng và lăn như...bi xuống
mọi ngõ ngách xã hội để tìm hiểu khám phá, lấy tư liệu viết bài, xong bao nhiêu
lần đòi xuống các hội cựu chiến binh tại các tỉnh miền bắc hoặc ngay trong địa
bàn Hà Nội, tôi đều bị trưởng phòng hành chính (phụ trách về vấn đề xe cộ) đập
bàn quát tháo: “Báo ta là báo của hội, chỉ cần tính hội, không cần tính xã hội mà
phải vẽ, nếu muốn tăng tính xã hội cho tờ báo thì mời chị đi sang báo khác,hiểu
chưa?
Lúc nào cũng ”đang có chửa”*** vì thành phần ba đời không
trong sạch (ông bà bên nội là... tạch tạch sè - tiểu tư sản ) bên ngoại là đại
địa chủ có nợ máu với nhân dân, các cô bác, chú dì, người định cư tại pháp,
người theo “địch” vào Nam v.v.. nên tôi biết rõ từ ”hiểu chửa” bao hàm ẩn ý gì?
Ngán ngẩm tôi bỏ báo ra đi với hy vọng thay vì “Cựu Chán Binh” sẽ được “Cựu
Chén Binh”... Theo quan điểm của tôi lúc ấy: “Chỉ có những hạt giống tồi mới
phải ở lì một chỗ chờ sự bố thí, ban ơn của đảng, còn tôi vốn không phải hạt
giống mẩy, giống tốt, nhưng ắt không chịu làm một hạt thóc lép, chịu o ép một
bề đến mức những âm tiết nở ra từ trái tim cũng phải sượng sùng, gượng ép, cắt
xén lung tung.
Khi chuyển sang văn hóa Văn Nghệ công an, được các “quan
đồng chí” yêu mến, hỏi han:
- Chị thấy báo ta thế nào, các đồng chí trong ngành viết
văn có hay không?
Tôi vốn thẳng ruột ngựa, nên trả lời thẳng tưng:
- Nói thật, công an không có văn đâu. Gọi là Văn hóa Văn
Nghệ nhưng chỉ là cây nhà lá vườn thôi,
làm sao sánh với các thần đồng, đại bút trong hội nhà văn như Dương Thu Hương,
Ma văn Kháng, Trần Đăng Khoa được.
Thói đời: Tình mỏng thì lỗi dày, nên chẳng bao lâu, thói
thẳng ruột ngựa của tôi (cứ tung bờm như ngựa phi giữa nắng chiều tà dưới thảo
nguyên mênh mông, khươ cả 4 vó, chứ không chịu để tổng biên tập bịt mắt, đóng
móng đi theo “lề phải” nên chưa đầy một năm tôi đã không chịu nổi cảnh “ngựa
gầy, móng, vó mỏi cuồng” nên mon men tìm đến bãi cỏ xanh mướt bên kia bờ đại
dương và quyết định tung mình vào cuộc chiến mới, chống lại cái ác, cái xấu,
cái đạo đức giả. Tất nhiên là kẻ bơi ngược dòng nên vô cùng vất vả, thường
xuyên phải gồng mình để sống, phải tự an ủi mình bằng rất nhiều những châm
ngôn: “Sống đâu phải là một sự tùy tiện, đơn giản, mà ngược lại sống là cả một
sự vật lộn, hành xác. Sống cũng là sự trải nghiệm những tình huống oái oăm ở
đời”
Vì còn trẻ nên “sức bền vật liệu” của tôi khá tốt. Một
ngày có thể ngồi viết liền tù tì 10-12 tiếng liền...Tất nhiên sự được là tự do
bừng sáng ở trên đầu, là trái tim đập theo nhịp tự do, bác ái, hội nhập, chứ
không bị “kẹp chì” nữa, còn mất cũng nhiều lắm, trước tiên là mất sức khỏe,
nhan sắc, vì làm nghề gì có chân dung của nghề ấy. Làm nhà văn thì trước tiên
phải đổi nhan sắc mình cho nhan sắc của những câu chữ. Điều này nếu không có
nỗi đam mê cháy bỏng hoặc không may bị “trời hành” phải chịu, chắc không mấy ai
dại dột đánh đổi. Hơn nữa làm nhà văn đối kháng còn phải chấp nhận sự mất mát
tàn nhẫn hơn. Treo tính mạng mình trên đầu ngòi bút, hay nói cách
khác “Cầm mạng mình chạy trước cơ quan an ninh”...Tóm lại
cả viết văn cũng như tranh đấu đều phải là sự tận tâm, tận lực, tận hiến...
Còn nuối tiếc ư? Chắc chắn là không rồi, vì đâu dễ gì có
được cả một hàng rào nhân ái là 3 triệu đồng bào hải ngoại bao bọc che chắn như
thế. Tất nhiên trước khi hướng mình ra biển lớn, tôi phải vịn vào câu thơ của nhà
cách mạng Phan Chu Trinh:
Những kẻ vá trời khi lỡ bước
Xá gì một chút cỏn còn con.
Vì thế đã chấp nhận làm một tiểu nữ oa vá trời rồi, sao
còn phải ngồi sụt sịt vá víu lại lòng mình vì vết thương do kẻ thù gây ra?
ngược lại cuộc đời tôi đã được 6 triệu cánh tay của bà con mình vá víu cho rồi.
2. Tôi được
biết bà là thành viên của đảng Việt Tân, vậy xin hỏi, nhà cầm quyền Việt Nam có
biết điều này và có đặt điều kiện gì với bà không?
Với câu hỏi này tôi xin khẳng định là không, vì nguyên
tắc hoạt động của Việt Tân, các đảng viên được phép công khai ở Hải ngoại nhưng
trong quốc nội thì tuyệt đối giữ bí mật để bảo toàn lực lượng. Để chó săn cộng
sản không gây khó dễ nên tôi được anh em Việt Tân che chở và giữ an toàn tuyệt
đối, khi tôi vào tù lần thứ nhất, công an cộng sản, sau khi tịch thu toàn bộ
phương tiện làm việc của tôi trong đó có computer đã lục tung hòm thư của tôi
lên và liên tục đặt câu hỏi:
- Qua mạng lưới an ninh trải khắp thế giới, chúng tôi
biết anh Nguyễn Hải ở San Jose là người của đảng Việt Tân, chị làm việc dưới sự
điều hành của anh ấy, chắc chắn chị cũng là thành viên của đảng Việt Tân?
Tất nhiên, với bản tính gan lì bướng bỉnh của mình, tôi
không bao giờ trả lời câu hỏi này, nên tôi bảo thẳng:
- Nếu các người cậy có mạng lưới an ninh trải khắp thế
giới, thì tự đi mà tìm hiểu lấy. Tôi chỉ biết anh Nguyễn Hải là một việt kiều
yêu nước, còn anh ấy có phải đảng Việt Tân hay không chính tôi cũng không biết.
Tôi chỉ có trang mạng toàn cầu thôi chứ chẳng có mạng lưới an ninh nào ở Mỹ hay
thế giới mà biết điều này? Mà theo tôi biết, Nguyễn Hải chỉ là một biệt danh,
chứ không phải tên thật, thậm chí ngoài giọng nói của anh ấy ra, tôi cũng không
biết gì về cá nhân anh ấy. Vì vậy đừng đi sâu vào vấn đề này cho mất công.
Không thỏa lòng mong đợi chúng lại hỏi:
- Chị có biết đảng Việt Tân là một đảng khủng bố không?
Vốn tai quái, tôi đập lại:
- Thế à? Trong điều kiện Việt Nam tôi chỉ biết đảng cộng
sản Việt Nam mới có chức năng đó. Cụ thể 3 đặc điểm nổi bật của đảng cộng sản
Việt Nam là: Mị dân, tham nhũng và khủng bố.
Lưỡi không xương lắm đường lắt léo, chúng cố dồn tôi vào
ngõ cụt, đường cùng:
- Ngay cả các tổ chức Hải ngoại cũng nói đảng Việt Tân là
đảng việt tần, tức vật tiền, nghĩa là chỉ có tiền mà thôi.
- Dù có vì tiền tôi nghĩ cũng tử tế tốt đẹp gấp nghìn vạn
lần đảng cộng sản Việt Nam ươn hèn thối nát. Cái cách nói của công an nhân dân
tôi đã biết tỏng từ lâu rồi, đó là sự đánh tráo khái niệm. Cụ thể, nước Pháp
đem người sang để khai hóa văn minh cho đồng bào Việt Nam thì bị gọi là Thực
dân mới. Người Mỹ đưa quân vào để ngăn chặn làn sóng cộng sản khắp khu vực Đông
Nam Á, trong đó có Việt Nam thì bị gọi là đế quốc, còn những kẻ lấn biển, cướp
đất, giết ngư dân Việt Nam hết lần này lần khác thì coi là đồng chí 4 tốt, 16
chữ vàng. Tôi còn lạ gì, nên nếu các anh nói Việt Tân là đảng khủng bố thì tôi
phải hiểu ngược lại: Việt Tân là chính đảng có tổ chức, tập hợp những đảng viên
tốt, chung chí hướng, lý tưởng và vô cùng yêu nước thương dân.
Trước những lập luận đanh thép của tôi, chúng đành phải
bỏ Việt Tân sang một bên, không tra khảo nữa.
Sau khi ra tù, lần đầu. Ngày 5-2-2008, tôi mới chính thức
trở thành đảng viên đảng Việt Tân, dưới sự chứng kiến của dân biểu Na Uy Peter
Gitmark và chiến hữu Võ Hồng (Úc) nhưng tổ chức vẫn tuyệt đối giữ bí mật cho
tôi. Đến khi tôi bị bắt lần thứ hai, bị giam tại Hỏa lò gần 7 tháng. Vừa xuống
trại 5 được 6 tháng thì bị công an mượn tay đầu gấu đánh tơi tả, chỉ vì cái tội
vượt mặt lãnh đạo trại, bí mật gửi thư ra ngoài cho con gái. Khi đó tôi tiều
tụy còn hơn cả Bùi Thị Minh Hằng trong trại giáo dục Thanh Hà. Vì thế, theo
nguyện vọng của chồng tôi, đại gia đình Việt Tân đã quyết định giải thoát cho tôi với tư cách
là nhà văn đối kháng và là thành viên chính thức của đảng Việt Tân để chính phủ
Mỹ can thiệp với bộ công an và bộ ngoại giao Việt Nam. Tất nhiên đến lúc ấy,
công an cộng sản vẫn không hề biết tôi là đảng viên đảng Việt Tân, chỉ đến khi
ra mắt cộng đồng ở Bắc và Nam Cali (lần đầu tiên) do Việt Tân tổ chức, tôi mới
chính chức công khai mình là đảng Việt Tân.
3. Được biết
chị đã đoàn tụ cùng chồng, xin hỏi cảm tưởng của anh nhà khi đặt chân lên mảnh
đất Hoa Kỳ này?
- Các cụ vẫn bảo
Xưa nay vợ giống tính chồng
Đời nào đầy tớ giống ông chủ nhà
Trước kia, từ năm một nghìn chín trăm đã lâu, khi tôi còn
là giáo viên trường làng và ông xã vốn là một cán bộ phong trào phụ trách Thể
dục thể thao của huyện, thì quả là...trái nhân duyên. Bên quan văn, bên quan
võ, quan võ lúc nào cũng gia trưởng, độc đoán, chỉ thích...đè quan văn nằm ngửa
tênh hênh ra giữa nhà. Nhưng tôi, vốn cứng đầu, cứng cổ, hiếu thắng và kiêu
hãnh nên chẳng chịu cho ai đè mình, vì thế cái cảnh “vợ chồng như thớt với dao.
Ngày thì cãi lộn đêm vào ngủ chung” cứ liên tục diễn ra. Sau này khi tôi chuyển
nghề từ cầm phấn sang cầm bút, còn ông xã cũng chuyển từ cán bộ phong trào
thành giáo viên thể dục lại càng...trái nhân duyên hơn.
Ông xã gõ đầu trẻ, còn tôi tự...gõ vào đầu mình, trong
khi cuộc sống trong xã hội cộng sản có muôn vàn túng thiếu, khó khăn. Lớp men
hạnh phúc bị viên đá từ thực tế cuộc sống ném vào hết lần này lần khác cứ bong
ra từng mảng...Nên thay vì gõ vào đầu trẻ hoặc gõ vào đầu mình theo quy luật
ngành nghề đã chọn thì chúng tôi...gõ vào đầu nhau chan chát...Đã có lúc tưởng
phải “buông nhau ra” đường ai nấy đi, hai người hai lối, chứ cứ như “chó đốm”
với “mèo khoang” thế này thì mệt mỏi qúa. Nhưng rồi khi tôi mạnh dạn bước hẳn
sang “lề trái”, lột mặt trái tấm huân chương của đảng ra để soi từng vết máu,
lỗ thủng trên tấm huân chương hào nhoáng và dối trá đó rồi bị bắt thì không còn
gì trái nữa, cả nhân duyên cũng như quan điểm, lập trường v.v chỉ còn lòng căm
thù cộng sản, ghét bọn chó ác công an, bất mãn với chế độ và thương cảm xa xót
cho nhau mà thôi.
Bản thân tôi thương ông xã đã vì tôi mà phải chịu nhiều
kiếp nạn, đang từ bục giảng bị cả đám công an kéo vào hùng hổ lôi ra khỏi
trường ấn vào xe ô tô bắt lên đồn “làm việc”- thực chất là khai thác các mối
quan hệ bạn bè liên quan đến dân oan, dân chủ hoặc các “thế lực thù địch nước
ngoài” mà chồng tôi một mực che chắn cho vợ. Không biết, không nghe, không
thấy, không nói, không bán đứng vợ cho cơ quan an ninh dù bị đe dọa đuổi khỏi
trường hết lần này lần khác, bị cả đám phụ huynh học sinh “rách chuyện” phản
ảnh với nhà trường: “Sao lại để cho một người có lý lịch “mờ ám” như thế dạy
con cái họ trong khi dạy người trước tiên phải dạy mình”. Chưa kể đang yên đang
lành thì bị cả lũ thương binh giả, côn đồ thật, tức “quần chúng tự phát” kéo
vào nhà...đập cả cây gậy vào đầu. May mà né được nên thoát hiểm trong gang tấc,
gậy chỉ trượt xuống vai và lưng...chỉ vì tội không dạy nổi vợ, để vợ lăng loàn,
chửi bới, nói xấu bươi móc các thói hư tật xấu của đảng, nhà nước. Chưa kể 14
lần bị đảng đổ tư tưởng Hồ Chí Minh vào cửa nhà nữa chứ. Nếu không phải “duyên
phận phải chiều” thì còn đâu là tổ ấm hay tổ lành nữa mà vá chằng vá đụp, rách
rưới tan hoang, chưa kể còn bị dây tư tưởng Hồ Chí Minh vào đầu óc, trí não
cách cảm, cách nghĩ nữa...
Còn ông xã thương tôi đã ốm đau bệnh tật từ nhỏ, vì đấu
tranh cho lẽ phải mà phải vào tù hết lần này đến lần khác, trong khi bà con
mình ở xa, cộng sản cặp kè ngay bên cạnh. Liệu “nước xa có cứu được lửa gần”,
nên tháng ngày lặn lội đi thăm vợ ở tù, mua thuốc rồi lên mạng kêu cứu các tổ
chức, hội đoàn, bắt cộng sản phải cho vợ uống thuốc kẻo lao phổi và tiểu đường
như một “kẻ giết người âm thầm không dao” sẽ cướp đi sinh mạng của vợ lúc nào
không biết... Tóm lại là đặt nỗi đau và tình yêu thương lên tất cả, dù bị tù,
bị bắt, bị đánh, bị đuổi việc...v.v..
Chính vì vậy, khi đặt chân lên mảnh đất Hoa Kỳ tràn trề
tự do và niềm vui sống, cảm nhận của ông xã cũng giống như tôi, thở phào vì đã
thoát hiểm (trong 17 tháng trời xa cách, ông ấy vẫn được các đồng chí “còn đảng
còn mình” âm thầm chăm sóc, theo dõi, bẩm báo với cấp trên hàng ngày...Cảm nhận
đầu tiên theo ông ấy là thiên nhiên Mỹ qúa đẹp, vừa hiện thực, vừa lộng lẫy lại
vừa như ảo ảnh, thiên đường. Khi ấy (cuối 10-2012) cây đang mùa thiên hóa, lá vàng, lá
đỏ, lá xanh đan xen nhau suốt dọc đường như có bàn tay của tạo hóa khéo léo xé
vụn những đám giấy màu xanh đỏ tím vàng rắc lên từng bụi cây vậy. Khác hẳn với
Hà Nội chật chội ô nhiễm: “Phố không cây, mây lẫn khói xăng chiều”, hoặc nếu có
còn thì cây cũng gầy guộc còi cọc như đứa trẻ thiếu sữa mẹ, thiếu ô xy để thở
nên không thể là nơi trú ngụ lý tưởng cho những bầy chim đến hẹn hò...Thay vì
viết ra thành bài, thành lời nói như tôi thì ông ấy ghi lại bằng hình ảnh vô
cùng sống động, sắc nét qua những tấm ảnh chụp hàng ngày hàng giờ thậm chí
trong từng khoảnh khắc...
Xin cám ơn chị vì những câu trả lời
trung thực này.
-
Dạ, ngược lại tôi phải cám ơn vì được sự quan tâm của giới truyền thông, đặc
biệt là nhà văn Phong Thu.
Trần
Khải Thanh Thủy
(ghi
lại)
*Ý nói chưa ra đời,
** Tây Cai chỉ Người Pháp, Tây Nga là Liên Xô
3 comments:
Chúc mừng nhà văn TK Thanh Thủy đã thóat ra khỏi Cái Lồng Chim tô son thật đẹp nhưng chật hẹp không thể ngờ. Mong Chị sẽ bay bổng đề nhìn ngắm Trời Xanh bao la,của Vòm Trời Tự Do nhiều hứa hẹn, muôn bờ tươi sáng nhé. vanson
Chỉ tội nghiệp cho 87 triệu người dân trong nước vẫn tiếp tục ăn cháo lú do thằng đầu bếp nấu tấm heo xả hội chủ nghĩa tận tình chăm sóc thường ngày.
Cúc mừng chị TKTThuỷ đã đoàn tụ cùng chồng.
Đăng nhận xét