Trong cuộc gặp gỡ
ngày 25/7/13, chủ tịch nước CHXHCNVN Trương Tấn Sang đã trao tặng Tổng thống Mỹ
Obama một bản sao của lá thư mà ông Hồ Chí Minh, trong vai trò chủ tịch nước
VNDCCH, đã gởi Tổng Thống Mỹ Truman ngày 28 tháng 2 năm 1946, tức 67 năm trước.
Thường thì các món
quà trong những dịp này là những vật quí hiếm, đặc thù của nước nhà mà nước bạn
chưa có, hoặc là một báu vật mang một giá trị chung nào đó mà cả 2 nước đều trân
quí. hoặc một vật nhiều ý nghĩa và có tiềm năng gia tăng sự thân thiết giữa hai
nước.
Xét theo cả 3 tiêu
chuẩn thông thường đó trong các quan hệ
cấp quốc gia, người ta khó hiểu lý do tại sao ông Trương Tấn Sang - và các cố vấn
của ông - lại chọn tặng bức thư nói trên.
Vào những tháng
đầu năm 1946, mặc dù gọi là đã "cướp được chính quyền" trong Cách Mạng
Tháng Tám năm trước đó, nhưng ông Hồ Chí Minh biết rõ đó chỉ là khoảng trống
quyền lực sau khi quân đội Nhật rút đi. Cách Mạng Tháng Tám thực chất là nhiều
cuộc biểu tình yêu nước của toàn dân mà một số cán bộ cộng sản lợi dụng tình hình
giương cờ đỏ lên tạo ấn tượng do đảng cộng
sản lãnh đạo. Và ông Hồ nhanh chóng trám mình vào vị trí cai trị đang trống đó.
Lực lượng riêng của ông lúc đó rất mỏng manh nên ông quấn chặt vào mình lá cờ dân
tộc để dựa vào sức và lòng yêu nước của toàn dân. Ông cũng biết sau thế chiến
2, đàn anh Liên Xô đang dồn hết tâm trí, nhân lực, vật lực vào vùng Đông Âu rộng
lớn vừa nhuộm đỏ được và vào các trò đối đầu hàng ngày với Hoa Kỳ dọc theo đường
ranh chia đôi nước Đức, nên không có hy vọng gì Liên Xô sẽ giúp ông ở nơi quá
xa xôi.
Chính vì vậy mà
khi Tổng thống Pháp De Gaulle quyết tâm trở lại thuộc địa Đông Dương bằng vũ lực,
ông Hồ Chí Minh đành viết thư cầu cứu Tổng thống Hoa Kỳ Truman. Bức thư có nội
dung như sau:
"Thay mặt
cho chính phủ và nhân dân Việt Nam, tôi xin thông báo với ông rằng trong quá trình
thảo luận giữa chính phủ Việt Nam và các đại diện nước Pháp, họ đòi tách rời
Nam Kỳ ra và quân lính Pháp trở lại Hà Nội. Trong khi đó cộng đồng người Pháp và
binh lính đang tích cực chuẩn bị để đảo chính tại Hà Nội và gây chiến. Vì vậy tôi
khẩn thiết kêu gọi cá nhân ông và nhân dân Hoa Kỳ gấp rút can thiệp, ủng hộ nền
độc lập của chúng tôi và giúp các cuộc thương thuyết đúng với các nguyên tắc của
Hiến Chương Atlantic và San Francisco."
Bức thư này hoàn
toàn đi vào im lặng và quên lãng. Chính phủ Truman nhận được và chỉ cất vào văn
khố, hoàn toàn không trả lời. Đến năm 1992, bức thư này nằm trong số các văn kiện đến hạn được giải
mật và công bố cho công chúng tự do tham khảo.
Chính với lai lịch
đó của bức thư mà việc ông Trương Tấn Sang mang một bản sao sang Mỹ làm quà ở
thời điểm 2013 đã làm nhiều người ngạc nhiên về sáng kiến kỳ lạ này -- có người
còn xem là "quái lạ".
Điểm kỳ lạ thứ
nhất: bức thư này không phải là vật mà phía Hoa Kỳ chưa có hay chưa biết. Văn
khố Hoa Kỳ đang giữ bản chính - chứ không phải bản sao mà ông Sang "tặng"
- và dân chúng ai muốn tìm xem cũng được. Chỉ cần google vài chữ là ra hàng loạt
các trang mạng đang đăng hình chụp bức thư này, thí dụ như tại đây: http://www.cvce.eu/obj/letter_from_ho_chi_minh_to_harry_s_truman_28_february_1946-en-63812c0e-9a33-400c-b53a-272fc7669d96.html
Điểm kỳ lạ thứ
hai: bức thư chẳng mang giá trị lịch sử quý báu gì trong quan hệ giữa 2 nước. Tệ
hơn thế nữa, nó đánh dấu một thất bại ngoại giao hoàn toàn. Lịch sử cận đại còn
ghi lại, trong những năm sau Thế Chiến 2, chính phủ Truman rất bực mình về chính
sách tái lập thuộc địa của Pháp, đến độ Hoa Kỳ bỏ mặc cho Pháp sa lầy quân sự ở
nhiều nơi, đặc biệt là tại Việt Nam và Algeria. Tuy vậy, Tổng thống Truman vẫn
quyết định không đáp ứng lòi kêu cứu của Việt Nam qua bức thư của ông Hồ. Lý do
đơn giản nhưng lại hệ trọng nhất là vì cái gốc "cộng sản quốc tế" của
ông Hồ. Cái gốc này được ghi rất rõ trong hồ sơ mật thám Pháp, đầy đủ về những
năm tháng ông Hồ được huấn luyện tại trường Quốc tế Cộng sản Đông Phương ở
Moscow để trở thành một cốt cán cộng sản Đệ tam , và những năm tháng phục vụ
cho Liên Xô tại Cục Phương Đông, v.v...
Thời đó, nói tới
cộng sản, nhân loại nghĩ ngay tới hung thần Stalin với hệ thống trại tù tập
trung kinh hoàng, và những cảnh cố tình tịch thu thực phẩm để giết hàng triệu
người dân Ukrana, cảnh giết trong từng đơn vị quân đội theo quota hàng tháng để
chận trước phản bội, cảnh cai trị cực kỳ hung bạo của Liên Xô đối với các nước
Đông Âu mà họ mới chiếm đóng, v.v... Nên chẳng có lý do gì ông Truman lại muốn
tiếp tay dựng lên một chư hầu Liên Xô mới tại Đông Nam Á. Và vì thế ông chọn
quyết định làm ngơ cả thư kêu cứu của ông Hồ Chí Minh vào năm 1946 và lời kêu cứu
của Pháp vào năm 1953 khi trận Điện Biên Phủ đi vào giai đoạn quyết định.
Điểm kỳ lạ thứ
ba: với bức thư này ông Trương Tấn Sang nhắc nhở chính phủ Obama những lo ngại
của Tổng thống Truman là đúng. Chế độ mà cán bộ cộng sản quốc tế Hồ Chí Minh dựng
lên thành công đã trở thành tiền đồn và ngọn cờ đầu cho chủ nghĩa cộng sản tràn
xuống Đông Nam Á, và chế độ đó đã cai trị dân tộc Việt Nam đúng theo mô hình
phi nhân do Lênin và Stalin sáng tạo. Điều nhắc nhở thứ hai là chế độ mà ông Hồ
dựng lên còn tồn tại đến ngày nay, mà hiện thân chính là ông Trương Tấn Sang.
Kiểu cách cai trị độc tài, chà đạp nhân quyền, bức bách tôn giáo, bưng bít thông
tin, v.v... vẫn còn nguyên. Và vì thế bức
thư vô tình nhắc Tổng thống Obama và các trợ tá của ông phải lục lại lịch sử,
phải tìm lại lý do dẫn đến các quyết định của Tổng thống Truman.
Một cách ngắn gọn,
bức thư này nhắc chính quyền Obama ĐỪNG đứng gần với lãnh đạo Hà Nội. Tổng thống
Truman đã đủ khôn ngoan và đạo đức để không làm điều đó.
Với những tác động
"quái lạ" đó, khó cho người ta không đặt câu hỏi: những "cố vấn
vĩ đại" nào đã thâm hiểm "chơi" ông Sang qua việc đề nghị cầm bức thư này đi làm quà? Bộ
trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh có dính tay vào cái "tối kiến" này
không?
Cũng có nhà phân
tích thử biện bạch rằng việc đưa bức thư này cũng chẳng nham nhở gì hơn so với
việc lãnh đạo đảng từ hồi mới nối lại bang giao với Mỹ năm 1994, đã bẻ lái 180
độ và khoe rằng Bác Hồ từng "mượn" nguyên câu trong Tuyên Ngôn Độc Lập
Hoa Kỳ làm câu mở đầu cho Tuyên Ngôn Độc Lập Việt Nam. Vì vậy bức thư này cũng
chỉ là nối tiếp đường hướng đó thôi, nghĩa là theo loại suy nghĩ "kẹt quá
không có gì để làm quà thì dùng đỡ, chứ chẳng
lẽ đi tay không?" Nhưng biện bạch này không có chân đứng và chỉ kéo theo
những câu đùa như: "Chẳng thà cầm sang Mỹ tặng bà Obama cái nón lá như từng
tặng bà Clinton
còn hay hơn, và biết đâu nhờ thế mà được mời lại ăn bữa cơm trưa chăng."
(Dĩ nhiên, còn
chuyện Bác Hồ "mượn chữ nghĩa" của người khác thì nhiều lắm, từ những
câu "Trăm năm trồng người", "Đoàn kết, đại đoàn kết",
"Sông có thể cạn, núi có thể mòn..." đến bút danh Nguyễn Ái Quốc lúc
sống ở Paris, đến tập thơ Ngục Trung Nhật Ký lúc ở bên Tàu, v.v.... Nhưng xin để
dành cho một dịp khác.)
Để tạm kết câu
chuyện "đưa thư cũ làm quà mới", và trong tinh thần xây dựng, người
viết xin hiến kế với ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang 2 điều:
Thứ nhất, nếu
còn cơ hội ra nước ngoài hội kiến với ai trước khi hết nhiệm kỳ, ông Sang cứ đi
tay không. Chẳng sao cả! Thế giới bên ngoài không có truyền thống phong bì đâu.
Nhất là khi phong bì lại chỉ đựng "bản sao" của một bức thư mà bản chính
đã chẳng ai muốn nhận.
Thứ nhì, ông
Sang nên coi lại những kẻ đã "sắp xếp" chuyến đi kiểu này. Dĩ nhiên bức
thư chỉ là một trong nhiều chuyện "sắp xếp" khác nữa mà chỉ có ông biết.
Họ rắp tâm phá ông ngay từ lúc chưa rời Việt Nam. Liệu các “trợ lý” của ông có
nhận "trợ giúp" từ nguồn nào khác nữa không?./.
0 comments:
Đăng nhận xét