Nghe nói ít người đẹp
Bằng công chúa Tiên Dung,
Đẹp xiêu nhà, xiêu cửa,
Con một vị vua Hùng.
Thế mà nàng, thật tiếc,
Quyết định chẳng lấy chồng,
Để suốt ngày du ngoạn
Trên hồ và trên sông.
Theo cách nói hiện đại
Của một vài chị em,
Tức là đẹp, sống thế
Cho con trai nó thèm.
Mà rồi thích du ngoạn
Thì đi Tây, đi Tàu,
Chứ sông nước thì chán,
Một mình thì hơi đâu.
Thời ấy ở Chử Xá,
Thuộc Hưng Yên ngày nay,
Có cha con nhà nọ
Sống cơm cháo qua ngày.
Con là Chử Đồng Tử,
Cha là Chử Đồng Vân.
Cha con thương nhau lắm,
Dẫu sống cảnh thanh bần.
Họ làm nghề chài lưới.
Sau một vụ cháy nhà,
Còn lại chỉ chiếc khố
Cho con và cho cha.
Nghĩa là khi cha mặc,
Anh con phải ở truồng,
Cho nên muốn ra phố
Đành chờ khi đêm buông.
Phải công bằng mà nói,
Ta thật sướng ngày nay.
Cơm ăn những ba bữa,
Quần áo mặc cả ngày.
Tiếp: Ông bố bệnh nặng,
Trước khi chết dặn con:
Con để khố mà mặc,
Chứ không được đem chôn.
Chử Đồng Tử, không nỡ
Để bố chết lõa lồ,
Nên chiếc khố duy nhất
Đã bị chôn xuống mồ.
Ở quê tôi, xin nói,
Tức Diễn Châu, dẫu nghèo,
Mọi cái của người sống
Khi chết phải chôn theo.
Hai cụ tôi vì vậy,
Đã gần chục năm nay,
Không chịu mặc đồ mới,
Không cho mua dép, giày.
Vậy là Chử Đồng Tử
Không có gì che người.
Đêm mới đi câu cá,
Ngày phơi nắng giữa trời.
Nửa người dưới ngập nước,
Còn nửa trên ở trần,
Khi tìm thuyền bán cá,
Hoặc lúc đói, xin ăn.
Nàng Tiên Dung ngày nọ,
Lại dong thuyền đi chơi,
Ngang qua làng Chử Xá,
Cờ và trống rợp trời.
Chàng thấy thế, hoảng sợ,
Lên bãi cát gần nhà,
Vùi sâu mình ở đó,
Chờ thuyền nàng đi qua.
Đúng là trời dun dủi,
Khi đi ngang chỗ này,
Nàng Tiên Dung muốn tắm,
Và thuyền dừng tại đây.
Kể ngày xưa cũng khổ,
Đến công chúa đi chơi,
Mà không có bồn tắm,
Vòi hoa sen, bể bơi.
Nên nàng sai người dựng
Một tường ngăn xung quanh
Rồi tự self - service,
Múc nước dội người mình.
Ngẫu nhiên chỗ nàng tắm,
Trên bãi cát ven sông
Lại đúng nơi chàng trốn,
Nằm dưới cát, tồng ngồng.
Tôi xin nhường bạn đọc
Tự hình dung điều này,
Vì tôi không đủ sức
Mô tả hết ra đây.
Chỉ một trai, một gái,
Không mảnh áo trên người.
Chắc họ ngạc nhiên lắm?
Hay ngược lại - vui cười?
Quả là tôi không biết.
Tôi chỉ biết Tiên Dung
Khi thấy Chử Đồng Tử
Hơi thoáng chút thẹn thùng.
Rồi tĩnh tâm, nàng nói:
“Tôi định không lấy chồng,
Nhưng chắc trời định sẵn,
Chàng có lấy tôi không?”
Anh chàng kia, thật ngốc,
Lại từ chối lời mời.
May thời xưa phong kiến,
Không ai dám trái lời.
Vậy là thành chồng vợ.
Một cuộc tình mộng mơ.
Họ sống rất hạnh phúc,
Nghe nói tận bây giờ.
Ôi, cuộc đời trái khoáy!
Ôi, cay đắng tình duyên!
Một anh không có khố
Mà lấy được nàng tiên!
Còn ta, không nghèo đói,
Quần áo mấy tủ đầy,
Thế mà rồi ta ế.
Thật trớ trêu điều này.
Hay muốn kiếm được vợ,
Phải lõa thể và nghèo.
Nghe đồn ở Chử Xá
Có mấy chàng làm theo.
Tức là cởi quần áo,
Vùi trong cát bên sông.
Tiên Dung đâu chẳng thấy,
Chỉ muỗi đốt sưng mông.
Nghĩa là đường duyên phận
Trời mới là ông tơ.
Trời cho gì được nấy.
Vậy cứ chờ, cứ chờ.
Thái Bá Tân
Vũng Tàu, 28.1.2012
0 comments:
Đăng nhận xét