Hoàng Tứ Duy
Thật
ra, UPR chỉ là một cơ hội vận động trong cả một công cuộc đấu tranh. Thành công
hay không là do chính người Việt Nam tạo sự thay đổi. Nếu quan niệm UPR trong
tinh thần một ly nước nửa đầy, phe dân chủ có ít nhất 10 lý do để lạc quan với
buổi họp ngày 5/2 vừa qua, cũng như khả năng vận động cho các khuyến nghị từ
Hội Đồng Nhân Quyền trong thời gian tới.
1. Đối chất tại diễn đàn quốc tế
Bản
chất của độc tài là muốn bưng bít. Một khi chế độ này được đưa ra ánh sáng, với
sự giám sát của quốc tế, phía có lợi đầu tiên sẽ là người dân trong nước.
Vài
ngày trước cuộc họp UPR, Ngoại trưởng Phạm Binh Minh tuyên bố “chúng ta dù có
làm tốt đến bao nhiêu thì vẫn luôn luôn có những thế lực tìm cách để chỉ trích
chúng ta về quyền con người.” Kết thúc UPR tại trụ sở Liên Hiệp Quốc, đại
diện Bộ Ngoại Giao Hà Kim Ngọc phát biểu các quốc gia vẫn chỉ trích hồ sơ nhân
quyền của Hà Nội là do “thiếu thông tin” về vấn đề này.
Hai
phát biểu trên cho thấy Hà Nội rất lúng túng mỗi khi phải trả lời về quyền con
người. Họ thường tìm mọi cách để tránh né. Giá trị của UPR là một diễn đàn,
cũng như một tiến trình kiểm điểm với sự quan sát của cả thế giới. Do đó, sự
kiện Hà Nội bị buộc phải đối chất về nhân quyền là tin mừng cho dân tộc và trở
ngại cho chế độ cộng sản.
2. Báo cáo của Hà Nội không có sức thuyết phục
Điều
trần trước LHQ năm nay, phái đoàn nhà cầm quyền Việt Nam bao gồm nhiều đại diện
của nhiều bộ phận chính phủ. Dù vậy, các lập luận của phái đoàn này vẫn thiếu
sức thuyết phục. Họ đưa ra nhiều thống kê để tạo ra một hình ảnh Việt Nam có
nhân quyền.
Ví
dụ, Bộ Thông tin và Truyền thông tường trình rằng ở Việt Nam hoàn toàn không có
kiểm duyệt báo chí và thông tin; trong nước có 812 tờ báo, hơn 100 đài TV và
gần 17,000 ký giả được hành nghề. Nhưng tự do báo chí không tồn tại khi phải có
sự cho phép của nhà nước. Tự do báo chí là khi người dân có quyền làm báo độc
lập. Chính vì vậy, lập luận của Hà Nội chỉ tô đậm thêm cho tình trạng thiếu
nhân quyền.
3. Tiếng nói dân sự
Nhiều
tiếng nói người Việt -- đặc biệt là các blogger trong nước đại diện cho các tổ
chức dân sự độc lập -- đã tích cực tham gia tiến trình UPR. Nhiều tổ chức và
phái đoàn đã tiếp xúc với Cao Uỷ Nhân Quyền LHQ, Liên Hiệp u Châu và các phái
bộ ngoại giao tại Genève để cung cấp thông tin và đề nghị khuyến cáo. Số lượng
và chất lượng của các kiến nghị về nhân quyền Việt Nam trong UPR 2014 đã gia
tăng nhiều so với năm 2009. Kết quả này là do sự tích cực vận động của nhiều
người, nhiều nhóm, thể hiện sức mạnh đa nguyên.
4. Quyền đi lại được chú ý
Sự
kiện Tiến sĩ Phạm Chí Dũng bị ngăn cản sang Genève là do nhà cầm quyền lo sợ
anh sẽ “làm xấu hình ảnh Việt Nam.” Nhưng chính hành động này cũng đã chứng
minh một hình ảnh xấu về nhà nước Việt Nam trước dư luận quốc tế. Trong những
năm qua, không chỉ Phạm Chí Dũng mà nhiều nhà hoạt động khác cũng đã bị chính
quyền cấm xuất cảnh. Vấn đề này đã được nhiều dư luận đề cập đến, nhưng cộng
sản Việt Nam vẫn chưa phải thực sự trả giá.
Tại
phiên họp UPR, đại diện chính phủ Áo chỉ trích hành động Hà Nội ngăn cấm các
nhà hoạt động tham dự các sinh hoạt LHQ, trái ngược với tinh thần UPR. Nhiều tổ
chức quốc tế và Cao Uỷ Nhân Quyền LHQ cũng chính thức phản đối điều này. Quyền
đi lại, một quyền căn bản mà nhiều người Việt Nam bị tước đoạt, chắc chắn sẽ
nhận được sự chú ý của cộng đồng quốc tế trong thời gian tới.
5. Thế giới văn minh chỉ trích Hà Nội
Tại
buổi UPR, tất cả các quốc gia Tây Phương đều chỉ trích chính sách nhân quyền
của Việt Nam. Hoa Kỳ kêu gọi Hà Nội phải trả tự do cho Lê Quốc Quân, Cù Huy Hà
Vũ, Điếu Cày và Trần Huỳnh Duy Thức. Úc đề nghị phải thay đổi các điều luật 79,
88 và 258. Đức khuyến cáo phải trả tự do và bồi thường cho tất cả các tù nhân
lương tâm. Thụy Điển quan tâm về việc giới hạn quyền internet và bắt bớ các dân
cư mạng.
Điều
đáng chú ý là các quốc gia Đông Âu cũ đều có những phát biểu mạnh mẽ về Việt
Nam. Cộng Hoà Tiệp khuyến nghị phải có bước tiến tôn trọng dân chủ đa đảng.
Lithuania quan tâm về các ràng buộc về tự do tụ tập. Hungary chú ý đến các nghị
định mới ảnh hưởng đến quyền tự do ngôn luận.
6. Thế giới lạc hậu đồng tình với Hà Nội
Trong
buổi điều trần về Việt Nam, nhiều quốc gia cũng tránh né việc đi thẳng vào vấn
đề nhân quyền. Đại diện các quốc gia này chỉ đưa ra các nhận xét chung chung
hoặc ca tụng các tiến bộ của Việt Nam trong vấn đề xóa đói giảm nghèo.
Trung
Quốc đặc biệt ủng hộ sự lựa chọn độc lập của của cộng sản Việt Nam trong vấn đề
nhân quyền. Phái đoàn Cuba đã làm cho một số người cười khi họ ca tụng Hồ Chí
Minh và nhắc lại cảm tình sâu sắc Fidel Castro dành cho nhân dân Việt Nam.
Để
thẩm định tương quan lực lượng giữa hai khối “chỉ trích” và “bỏ qua", thử
hỏi nơi nào giới chức trách Việt Nam đang mời gọi đầu tư hoặc mong muốn cho con
cháu đi du học?
7. Góp phần của các NGO ngoại quốc
Cùng
với các nhà hoạt động Việt Nam, nhiều NGO ngoại quốc đã tham gia tiến trình vận
động UPR. Nếu cách đây 40 năm, có nhiều thành phần Tây phương có cảm tình cho
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thì ngày nay khó có ai ngưỡng mộ nổi Cộng hòa Xã
hội Chủ nghĩa Việt Nam vì sự vi phạm nhân quyền của chế độ.
Nhà
cầm quyền Hà Nội hay tuyên truyền các tổ chức nhân quyền quốc tế là “thế lực
thù địch”, nhưng các tổ chức NGO hoàn toàn không có hằn thù gì đối với dân tộc
Việt Nam. Ngược lại, họ đang góp sức cho sự hình thành của xã hội dân sự trong
nước.
8. Hà Nội không thể đánh lạc hướng
Trong
phần báo cáo, phái đoàn Hà Nội có nhắc nhiều đến vấn đề phát triển kinh tế vì
họ muốn làm lu mờ vấn đề nhần quyền. Đó là lý do có sự phát biểu của đại diện
Bộ Kế hoạch và Đầu tư trong buổi UPR, một buổi kiểm điểm về nhân quyền. Trong
phần đặt câu hỏi, nhiều quốc gia đã phân biệt giữa phát triển kinh tế và tôn
trọng nhân quyền, điển hình họ đã tách rời các Mục tiêu Phát triển Thiên niên
kỷ (Millenium Development Goals - MDGs) do LHQ đề xuất và tình trạng nhân quyền
đang là trọng tâm của UPR.
Việc
tách rời các điều kiện kinh tế, xã hội và quyền chính trị, con người là điểm
hết sức quan trọng. Các quyền con người (như tự do ngôn luận và tự do tôn giáo)
là tự nhiên và phổ quát. Các quyền này hiện diện một cách đương nhiên, trừ khi
bị giới hạn từ chính quyền. Ngược lại, các điều kiện dân sinh (như giáo dục và
y tế) là mục tiêu cao cả nhưng tùy thuộc vào phương tiện và chọn lựa của mỗi
quốc gia.
Không
thể lẫn lộn giữa dân sinh và nhân quyền, dùng dân sinh để thay thế cho quyền
con người.
9. Yếu tố Hội Đồng Nhân Quyền
Chính
quyền Hà Nội đã vận động ráo riết để gia nhập HĐNQ không phải vì họ muốn cổ võ
nhân quyền khắp thế giới. Động cơ này khá đơn giản: lợi dụng ghế HĐNQ để đối
phó và làm giảm bớt áp lực nhân quyền từ cộng đồng quốc tế.
Là
thành viên của HĐNQ, Hà Nội sẽ phải gánh thêm nhiều trách nhiệm mà có lẽ họ
chưa lường trước được. Trong đó bao gồm trách nhiệm tôn trọng các công ước quốc
tế, hợp tác với Cao Ủy Nhân Quyền, thi hành quyết định của Ủy Ban Kiểm Tra Bắt
Giữ Tùy Tiện (UNWGAD), và cho phép để các cơ chế báo cáo đặc biệt (Special
Procedures) thăm Việt Nam và tiếp xúc với các nhóm dân sự không bị nhà nước
kiểm soát.
10. Kiểm điểm nhân quyền từ xã hội dân sự
Bên
cạnh những người trong nước đã tham dự trực tiếp tiến trình UPR tại Genève, còn
có rất nhiều người khác theo dõi các tin tức về sự kiện này. Sự kiện UPR đã
giúp rất nhiều người ý thức thêm về quyền con người, và những phương thức để
vận động và báo động quốc tế khi có sự vi phạm. Trước sự rọi đèn quốc tế, nhà
nước Việt Nam không thể tự tung tự tác như trước.
UPR
chỉ là một bước tiến nhỏ trong một tiến trình lớn. Đó là người Việt Nam ý thức
được sức mạnh của quyền con người và sự chính nghĩa đang ở với chúng ta.
Tác giả là phát ngôn nhân của
Đảng Việt Tân và là một trong thuyết trình viên tại hội thảo “Trách nhiệm của
Việt Nam trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân Quyền LHQ” tổ chức tại trụ sở
LHQ trước buổi UPR.
DienDanCTM
DienDanCTM
Nguồn: http://danluan.org/tin-tuc/20140210/hoang-tu-duy-10-dac-thu-cua-upr-2014

RSS Feed
Facebook
Twitter
0 comments:
Đăng nhận xét