Hôm 21/12
năm 2013, tôi có dự buổi nói chuyện về Chủ quyền Việt Nam tại Hoàng Sa và
Trường Sa do Tiến sỹ Nguyễn Nhã chủ tọa mà sau đó được nhắc đến trên diễn
đàn BBC trong bài “Bấm Nhớ về ngày Hoàng Sa 19/1”.
Hôm đó,
ngay sau phần thuyết trình, một người đã xin phép được gọi Tiến Sỹ Nguyễn Nhã
bằng anh cho thân thiện và đã được Tiến sỹ vui vẻ nhận lời.
Nhưng tôi
lại vẫn còn khách sáo và giữ kẽ nên hôm đó luôn dùng từ “Tiến sỹ”. Hôm nay xin
phép được gọi bằng anh, một người đi sau có đôi điều tâm sự cùng người đi trước.
Người cử
tọa thứ nhất nhờ anh xác nhận có phải anh đã phát biểu:
“Ngày
trước Đài loan chiếm đảo Thái Bình, thuộc quần đảo Trường Sa, đảo này chính tôi
đã đổi tên là Ba Bình. Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa lúc đó cũng hoan hô lắm,
vì cho rằng Đài Loan là đồng minh chiếm giữ hộ.”
Lời phát
biểu này đã được đưa lên diễn đàn Đàn Chim Việt. Anh cho biết anh đã không
nói như thế, nhưng anh nghĩ như vậy và ở Việt Nam có nhiều người nghĩ như vậy.
Tiến
lại gần sự thật theo chính sử, năm 1946 Trung Hoa lợi dụng việc giải giới
quân đội Nhật đã chiếm đảo Ba Bình và đóng giữ đến nay.
Gần đây
có dư luận cho rằng năm 1946 họ rút khỏi đảo Ba Bình nhưng đến năm 1956 họ quay
lại. Theo tôi nếu có thật báo chí miền Nam đã rầm rộ đưa tin và dư luận đã
không thể để yên cho chính phủ. Là một nhà nghiên cứu về Biển Đông thấy dư luận
như thế anh cần tìm ra sự thật thay vì suy nghĩ theo người khác, suy nghĩ theo
đám đông.
Tôi là
người thứ hai phát biểu. Sau khi chia sẻ suy nghĩ về ngày 19/1/1974, về cảm
tình dành cho anh và về Tập San Sử Địa số 29 mà tôi đã được đọc trước
30/4/1975. Tôi đã góp ý anh “viết sử cần hết sức khách quan, không nên nghĩ
theo, dù rằng có nhiều người nghĩ như vậy”.
Anh có
trả lời nhưng dường như chưa hiểu ý tôi. Bài viết trên diễn đàn BBC anh lại cho
rằng vì tinh thần dân tộc, vì tinh thần yêu nước nên anh đã thiếu khách quan.
Người thứ
ba khi nghe anh trả lời tôi đã nhận xét “để có giá trị lâu dài cho hậu thế
người viết sử phải trung thực không thể vì cảm tính cá nhân”.
Trong
sinh họat tại Úc, khi một người thuyết trình, người tham dự thường rất thẳng
thắn đóng góp xây dựng. Vì thế tôi không đồng ý khi anh mượn lời:
“…một nữ
du học sinh ở Úc cũng lên phát biểu nhận xét về không khí vừa sôi nổi vừa quá
khích gay gắt của một số cử tọa”.
Theo tôi
hôm ấy mọi người tham dự đều rất quan tâm đến Hòang Sa, đều rất thông cảm hòan
cảnh và rất tôn trọng anh.
Hôm đó
anh Nguyễn Hưng Quốc, người đồng chủ tọa, trong phần phát biểu đã cho biết đây
là lần đầu tiên anh ấy nhận nói về một đề tài có liên quan đến chính trị.
Toàn
buổi thuyết trình, ngọai trừ một bạn trẻ du học đề cập đến tình trạng ngư dân
bị nhà cầm quyền Trung Quốc cấm đánh cá, các cử tọa khác biết anh phải về lại
Việt Nam nên chỉ trao đổi những điều gì anh đã nói.
Tôi có
may mắn được tiếp xúc với nhiều sử gia Úc. Họ không chỉ được đào tạo và thực
hành các phương pháp sử học. Họ có căn bản vững vàng về kinh tế, xã hội, văn
hóa, và nhất là về chính trị.
Sử học là
môn khoa học xã hội học, học về con người. Nếu người viết sử không hiểu về
chính trị, cố tránh vấn đề chính trị, hay “phi chính trị” vấn đề, thì làm sao
họ có thể hiểu được các biến cố chính trị do chính con người tạo ra.
Là người,
kẻ ít người nhiều đều có tính chủ quan. Nhất là khi đã tự chọn một đề tài và
đeo đuổi nghiên cứu nó. Môi trường sinh họat tự do sẽ giúp cho học thuật trở
nên khách quan hơn, trung thực hơn, đến gần với sự thật hơn.
Năm 1990,
trong một buổi hội thảo tại Viện Đại Học Quốc Gia Úc, sau nhiều trao đổi với
giáo sư sử học David Marr tôi đưa ra nhận xét ông ấy thiếu khách quan khi viết
sử Việt. Ông David Marr trả lời ông ấy viết, người khác viết, ông ấy viết lại,
người khác viết lại, viết cho đến khi đến gần sự thật. Ông ấy ngầm trả lời
không nên xem những điều ông ấy viết ra là chân lý.
Ngày nay
tôi đã đọc được nhiều công trình nghiên cứu về sử Việt khá lý thú và gần sự
thực hơn.
Vì thời
gian có hạn nên hôm anh Nguyễn Nhã đến Melbourne
tôi chỉ đưa ra một số vấn đề nhưng chưa nói được ý.
Khi anh
nhắc đến Hải Đội Hoàng Sa, tôi muốn trao đổi với anh, Hoàng Sa và Trường Sa
nằm chính giữa biển Đông. Với vị thế chiến lược này nước nào kiểm soát được
hai quần đảo là kiểm soát được tuyến đường hàng hải quốc tế càng ngày càng
trở nên quan trọng.
Mặc dầu
hai quần đảo không có cư dân, các Vua triều Nguyễn vẫn lập ra các hải đội ra
vào canh phòng kiểm sóat. Việc trao tòan quyền cho những người địa phương, về
chiến thuật là để họ bảo vệ quyền sống của ngư dân địa phương.
Còn về
chiến lược các Vua đã nhìn xa, đã thấy trước sự quan trọng của Hòang Sa và
Trường Sa, thành lập Hải Đội là để giữ gìn hai quần đảo cho hậu thế chúng ta.
Khi anh
nhắc đến tiếp thu Trường Sa, 30/4/1975, anh cho biết chỉ hai ngày sau tàu quân
sự Trung Quốc đã xuất hiện trong vùng.
Về đề tài
này, trên báo Tuổi Trẻ, có bài báo nhắc đến ký ức của người chỉ huy ông Mai Năng:
“Một binh sĩ Sài Gòn nói với tôi rằng sau khi đã nhận biết đối phương qua giọng
nói thì họ bình tĩnh hơn, vì lực lượng giải phóng đảo là quân đội miền Bắc, đều
là đất nước Việt Nam cả”.
Vì thế
khi nghe anh nói tôi đã nêu ra ý kiến nếu quân Trung Cộng tấn công Trường Sa
tôi tin rằng các binh sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã nổ súng để tuyên bố chủ
quyền.
Việt Nam
Cộng Hòa là một nước nhỏ nên chiến lược của chúng ta phụ thuộc chiến lược của
nước lớn Hoa Kỳ. Năm 1971, Hoa Kỳ thay đổi chiến lược bắt tay với Trung cộng.
Năm 1973, họ ký Hiệp định Paris, rút quân khỏi miền Nam, cắt giảm viện trợ và
gián tiếp bàn giao miền Nam cho Khối cộng sản.
Trong thế
nước nhỏ, lực yếu và đang chiến tranh, ngày 19/1/1974, khi quân Trung cộng xâm
chiếm Hoàng Sa, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh nổ súng theo tôi chỉ nhằm
một mục đích duy nhất là xác định chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa.
Tầm nhìn
của ông Thiệu là tầm nhìn của người lãnh đạo quốc gia, nhìn xa, nhìn chiến
lược, nhìn cho chúng ta ngày hôm nay có cơ hội để đấu tranh giành lại Hoàng Sa.
Khi trận
Hải chiến Hoàng Sa còn đang diễn ra, ngày 19/1/1974, Bộ Ngoại giao đã ra Tuyên
cáo với nhận định:
“Việc
Trung Cộng ngày nay xâm phạm lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa không những chỉ đe dọa
chủ quyền và an ninh của Việt Nam Cộng Hòa, mà còn là một hiểm họa đối với nền
hòa bình và ổn cố của Đông Nam Á và toàn thế giới.” Nhận định này là một nhận
định chiến lược ngày nay đã trở thành sự thực.
Cứ mỗi
khi nghĩ đến Hoàng Sa, tôi đều nghĩ đến việc phải giành lại quần đảo này. Muốn
giành bằng phương cách hòa bình hay bằng chiến tranh chúng ta đều cần nghiên
cứu tình hình, tính khả thi và chủ động thích ứng với chiến thuật và chiến lược
của các đại cường.
Năm nay
trong buổi lễ kỷ niệm Hòang Sa tại Melbourne
ngày 19-1-2014 tôi có thuyết trình đề tài “Chiến Tranh Thử Thách và Cơ Hội Để
Lấy Lại Hòang Sa”. Càng ngày càng nhiều dữ kiện cho thấy chiến tranh dễ xẩy ra,
vừa là thách thức vừa là cơ hội để chúng ta có lại tự do và giành lại Hòang Sa.
Biết lòng
anh luôn nghĩ đến hòa giải hòa hợp dân tộc, xin gởi tặng anh bức hình được chụp
ngày 19/1/2014 tại khu vực tượng đài Lý Thái Tổ Hà Nội, bức hình theo tôi đã
nói được hai mặt của vấn đề.
Mặt chính
một người lính trong quân phục Bắc Việt, ôm nón cối, tay cầm một bông hoa, đến
để thương tiếc những chiến sỹ Miền Nam đã hy sinh bảo vệ Hòang Sa. Người mất
người còn đã thực sự hòa giải hòa hợp trong tinh thần Tổ Quốc Bên Trên.
Cũng trên
bức hình là công an những người đại diện cho chế độ tay cầm loa tìm mọi cách để
giải tán, để phá tan sự nghiêm trang của buổi lễ tưởng niệm. Mặt trái của bức
hình đã nói lên sự thực của cái gọi là “hòa hợp hòa giải” giữa người dân và nhà
cầm quyền cộng sản.
Khi anh
nói về giáo dục, tôi đề nghị anh nói với các bạn trẻ về ba căn bản triết lý
giáo dục của miền Nam:
dân tộc, khai phóng và nhân bản. Thiết nghĩ làm gì cũng vậy nếu thiếu đi căn
bản trước sau cũng dẫn đến khủng hoảng. Từ triết lý giáo dục miền Nam vì tinh
thần dân tộc chúng ta cùng quan tâm đến Hoàng Sa, vì nhân bản chúng ta mới đề
cao những phương cách hòa bình để giành lại Hoàng Sa và vì tinh thần khai
phóng chúng ta mới thẳng thắn trao đổi học hỏi lẫn nhau.
Cuối cùng
xin cám ơn anh, nhờ bài viết “Nhớ về ngày Hoàng Sa 19/1” chúng ta mới có thể
hiểu nhau hơn và tôn trọng nhau hơn và nhân dịp năm mới mong chúc anh, bạn đọc
xa gần và gia đình một năm mới nhiều sức khỏe và nhiệt tâm để đi tiếp con đường
giành lại những gì mình đã mất.
Nguyễn
Quang Duy
Melbourne Úc Đại Lợi
08-02-2014
0 comments:
Đăng nhận xét