Mặc Lâm - RFA, Bangkok
Ông Đặng Xương Hùng, nguyên
lãnh sự Việt Nam
tại Genève
Ông
Đặng Xương Hùng, nguyên lãnh sự Việt Nam tại Genève trong nhiều năm đã chính
thức nộp đơn xin tỵ nạn vào ngày 18 tháng 10 năm ngoái và đơn xin của ông đang
được Thụy Sĩ xem xét. Mặc Lâm phỏng vấn ông Đặng Xương Hùng để tìm hiểu thêm lý
do nào khiến một cán bộ ngoại giao cao cấp từ bỏ chức vụ, quyền lợi để gia nhập
vào lực lượng tranh đấu cho dân chủ nhân quyền cho Việt Nam.
Mặc Lâm: Thưa vào ngày hôm qua có nhiều thông tin cho biết ông xin tỵ nạn chính trị, xin cho biết là ông chính thức nộp đơn xin tỵ nạn vào lúc nào?
Ông
Đặng Xương Hùng: Chiều hôm qua chỉ
là thông tin trên báo chí còn thủ tục thì tôi đã làm cách đây ba tháng rồi.
Mặc
Lâm: Bên Thụy Sĩ chính thức chấp
nhận đơn xin tỵ nạn của ông chưa ạ?
Ông
Đặng Xương Hùng: Chưa ạ. Đang trong
quá trình xét đơn
Mặc
Lâm: Thưa ông chúng tôi rất ngạc
nhiên vì hành động dứt khoát và rất ngoạn mục của ông.
Thứ nhất từ bỏ đảng rồi tiếp theo là xin tỵ nạn chính trị. Xin ông cho biết động cơ nào mạnh đến nỗi khiến ông chọn một thế đứng khác chấp nhận từ bỏ tất cả từ chức tước tới quyền lợi và đối mặt với chính quyền Việt Nam với vô vàn nguy hiểm trước mặt?
Thứ nhất từ bỏ đảng rồi tiếp theo là xin tỵ nạn chính trị. Xin ông cho biết động cơ nào mạnh đến nỗi khiến ông chọn một thế đứng khác chấp nhận từ bỏ tất cả từ chức tước tới quyền lợi và đối mặt với chính quyền Việt Nam với vô vàn nguy hiểm trước mặt?
Ông
Đặng Xương Hùng: Thật ra với thực tế
đang diễn ra tại Việt Nam từ
khi bức tường Berlin
sụp đổ chúng tôi đã thấy sự thất bại của chính quyền, của đảng. Mọi chính sách
điều hành đất nước đều thất bại. Tôi là người trong cuộc, một bộ phận của bộ
máy nhà nước, của đảng trong thâm tâm nhất định nào đó tôi rất lo ngại nhưng
cũng có niềm tin, nuôi hy vọng rằng một lúc nào đó đảng Cộng sản người ta sẽ
sáng mắt ra và phải thay đổi
Thực
ra trên thế giới này chỉ còn có Trung Quốc, Việt Nam,
Cuba
với Bắc Triều Tiên còn theo cộng sản thì một người bình thường người ta cũng
thấy điều đó là một sự vô lý rồi. Mình cứ cười Bắc Triểu Tiên nhưng mình chả
khác gì họ cả. Gần đây thỉ thôi rồi, không còn tin nữa! thất vọng hoàn toàn vì
các bác cứ giữ điều 4 các bác ấy tuyên bố là một thế kỷ nữa chủ nghĩa Xã hội
mới có thể thấy được tại Việt Nam, rồi sức mạnh nhân dân là ở sự lãnh đạo của
đảng.
Rồi
yếu tố Trung Quốc nữa. Họ không thấy được rằng lãnh đạo Trung Quốc đang ngồi
cười khoái trá ở Bắc Kinh vì thấy Việt Nam đang trong tình trạng hỗn loạn
nên nó thích lắm. Các bác không bao giờ nhận ra điều đó vì Trung Quốc chưa bao
giờ ngưng việc muốn thôn tính Việt Nam. Bây giờ cơ hội cho nó thôn
tính không cần bằng súng đạn nữa. Các bác cứ muốn có chỗ đứng trong lịch sử.
Mình phải đứng trong lòng của người dân. Các bác và đảng tồn tại như thế này
thì chỉ là tồn tại vật lý mà thôi.
Mặc
Lâm: Trước khi có quyết định này
chắc là ông đã phải cân nhắc rất kỹ vì tính chất nguy hiểm của nó. Ông là người
đương chức đương quyền nên sự nguy hiểm cao nhơn rất nhiều lần so với người
khác…
Ông
Đặng Xương Hùng: Cân nhắc chứ. Cân
nhắc nhiều lắm chứ vì mình còn đang ở bộ phận được hưởng lợi mà bỏ đi. Rồi sự
đe dọa nữa ai mà chả sợ? Ai mà chả sợ nhất là sợ sự tàn ác, trả thù của Việt Nam? Nó rất quỷ
quái, nó không những chỉ trả thù cá nhân đâu mà vào gia đình, vào những người
khác của mình làm cho mình nhụt chí đi. Có những người không sợ với cá nhân họ
nhưng người ta sợ việc làm của họ sẽ ảnh hưởng đến gia đình người thân. Nếu
người nào đã xác định được giới hạn cuối cùng của sự trả giá để vượt qua nỗi sợ
đó thì chả còn gì là sợ nữa.
Mặc
Lâm: Thái độ quay lưng của ông có
thể bắt đầu cho một hành trình mới đó là tranh dấu cho dân chủ tự do và nhân
quyển bên ngoài đất nước?
Ông
Đặng Xương Hùng: Tôi cho là ít nhất
phải làm một điều gì đó. Trước nhất là tỏ thái độ cái đã. Đi là tỏ thái độ rồi.
Ra đi bỏ cả chức vụ bỏ cả đảng là tỏ thái độ rồi. Tỏ thái độ dứt khoát hơn nữa
mình sang đây rồi thì hòa nhập vào lực lượng đấu tranh cho dân chủ nhân quyền cho
Việt Nam.
Đấu tranh cho một nước Việt Nam
có dân chủ, tôn trọng nhân quyền và hòa nhập với thế giới văn minh. Đó là tương
lai tươi sáng cho đất nước Việt Nam
chứ.
Mặc
Lâm: Thưa ông trong những lúc gần
đây rất nhiều người tuyên bố bỏ đảng rồi kể cả ông nữa…theo ông thì làn sóng
này phát xuất từ nguyên nhân nào, có phải vì bất mãn cá nhân hay cái xu thế
nhìn lại quan điểm chính trị của mình phải tới lúc như vậy?
Ông
Đặng Xương Hùng: Theo tôi từ sau khi
Quốc hội bỏ phiếu thông qua sửa đổi hiến pháp thì rõ ràng có một làn sóng bỏ
đảng. Bởi vì sự bỏ phiếu của Quốc hội thông qua hiến pháp tức là việc đảng
khăng khăng phớt lờ cái nguyện vọng của nhân dân đi, đi ngược lại với nguyện
vọng đó thì làn sóng bỏ đảng, bỏ công khai như bác Lê Hiều Đằng hay như tôi
cũng có, bỏ âm thầm cũng có, đốt thẻ đảng cũng có, bỏ sinh hoạt đảng mà không
tuyên bố cũng có. Mỗi người chọn cho mình hình thức phù hợp nhất vì mỗi người
một hoàn cảnh.
Có
người lo không chiến thắng được bản thân mình là vì bỏ đảng là công nhận nhận
thức của mình từ trước tới nay vể đảng, về chủ nghĩa xã hội, về chủ nghĩa Mác
Lê là sai lầm. Nhất là các bác lớn tuổi phần lớn bây giờ bỏ sinh hoạt vì họ cho
rằng sinh hoạt đảng, đóng góp cho đảng là vô giá trị bởi vì ai có tâm huyết đến
đâu chăng nũa thì tiếng nói của mình chả đi đâu vào đâu cả. Họ nghĩ rằng chẳng
ích lợi gì cho đất nước khi sinh hoạt đảng.
Trước
những yếu kém điều hành đất nước lại cố tình đi theo cái cách làm cũ. Với cách
làm cũ, với suy nghĩ cũ thì chỉ cho ra kết quả cũ mà thôi. Mà kết quả cũ thế
nào thì mọi người đều thấy rối.
Mặc
Lâm: Xin một câu hỏi cuối, thưa ông
mới đây Phó thủ tướng Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh đã nói với báo chí
rằng lúc nào cũng có thế lực muốn chống phá về vấn đề nhân quyền của Việt Nam
mặc dù Bộ ngoại giao đã rất cố gắng cải thiện nó. Là một cán bộ ngoại giao ông
nghĩ thể nào về những phát biểu đó?
Ông
Đặng Xương Hùng: Với cá nhân anh
Phạm Bình Minh Phó thủ tướng Bộ trưởng Ngoại giao thì tôi rất kính trọng và
khâm phục. Tuy nhiên phát biểu của anh ấy vừa rồi thì tôi thấy là các anh ấy dù
đã đứng trong vị trí Phó thủ tướng và Bộ trưởng Ngoại giao nhưng vai trò của
anh ấy cũng chỉ thực thi cái chỉ đạo của Bộ chính trị, do đó bài phát biểu của
anh ấy thì bản thân tôi tôi thấy là không khéo léo. Anh ấy có thể nói theo một
cách khác. Nếu nói như vậy trong nội bộ đảng để khuyến khích lẫn nhau thì được
chứ còn nói ra với bên ngoài thì điều đó là cái bệnh của lãnh đạo khi phải thi
hành chỉ thị của đảng.
Mặc
Lâm: Xin cám ơn ông.
0 comments:
Đăng nhận xét