Lê
Công Định
Vào
ngày 1/5/1980, sau bữa ăn trưa, ba tôi ngồi uống trà và trò chuyện với các anh
em chúng tôi về những ngày tháng Tư của 5 năm về trước. Ba tôi, người thuộc bên
thắng cuộc phía miền Nam, đã tham gia chiến tranh vì mơ ước hòa bình và, cũng
như nhiều người đương thời, ông đã vỡ mộng vài năm sau khi cuộc chiến kết thúc.
Ông kể với lòng kính phục về Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư lệnh Quân đoàn 4
của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), vị danh tướng đã tuẫn tiết sau khi Sài
Gòn thất thủ.
Tôi
đã thay đổi suy nghĩ của mình và bắt đầu hoài nghi về lịch sử hiện đại của đất
nước sau câu chuyện về tướng Nguyễn Khoa Nam và đặc biệt sau sự kiện ba tôi bị
chính những đồng chí thuộc bên thắng cuộc phía miền Bắc bắt giam không xét xử
trong suốt 6 tháng trời từ tháng 8/1980 chỉ vì ông bất đồng cách điều hành một
công ty thương nghiệp quốc doanh thời ấy. Ông vốn là thầy giáo dạy toán và Pháp
văn bậc trung học ngày xưa, rồi trở thành ký giả, từng đi tù 5 năm có xét xử
đàng hoàng thời chính quyền của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm vào năm 1960. Bài
học lớn nhất ông truyền lại cho con cái là lòng khoan dung, không oán hận bất
kỳ ai gây đau khổ cho mình. Năm ấy tôi vừa 12 tuổi.
Tôi
bắt đầu đọc lại sách và tài liệu về lịch sử Việt Nam và thế giới được in trước
1975 ở Sài Gòn. Tôi lang thang một mình đến các nhà sách cũ từ đó. Đọc sách và
trao đổi với ba tôi là cách tốt nhất giúp tôi hiểu rõ những sự kiện quá khứ mà
nhà trường và báo chí XHCN cố tình viết khác đi. Có thể nói, đó là quá trình tự
đào luyện lại chính mình, như thể tiêm ngừa để không bị “nhiễm trùng” bởi lối
giáo dục nặng tính tuyên truyền và thiếu tôn trọng sự thật của hệ thống này.
Tôi cũng giữ thói quen ấy kể cả khi vào học trường luật năm 1985. Thú thật, tôi
luôn hoài nghi giá trị kiến thức của tất cả sách vở do các nhà xuất bản quốc
doanh in ấn, dù vẫn đọc chúng thường xuyên để tìm hiểu.
Trở
lại câu chuyện ban đầu, hình ảnh về tướng Nguyễn Khoa Nam do ba tôi kể lại đã
khiến tôi lao vào tìm hiểu nhiều hơn về các vị danh tướng VNCH khác, mà thật
lòng tôi rất kính trọng, giống ba tôi. Đọc quyển sách “Chân dung các tướng ngụy
Sài Gòn” được bên thắng cuộc in và tái bản nhiều lần sau 1975 nhằm mục đích bôi
nhọ quân đội và tướng lĩnh của bên thua cuộc, tôi không khỏi bật cười với ý
nghĩ rằng chân dung tồi tệ mà tác giả muốn phác họa cho các tướng VNCH thật ra
thích hợp và xứng đáng dành cho những sĩ quan QĐNDVN thời bình ngày nay hơn.
Khi
học ở Mỹ vào năm 2000, tôi đã đến viếng bia tưởng niệm Thiếu Tướng Nguyễn Khoa
Nam do đồng bào hải ngoại lập để tưởng nhớ ông tại bang Texas. Ngày 1/5/2010,
35 năm kể từ ngày ông qua đời, tôi đã viết bài thơ tưởng niệm ông tại nhà giam
trong lúc chờ xét xử phúc thẩm vụ án của mình, như sau:
TƯỞNG
NIỆM THIẾU TƯỚNG NGUYỄN KHOA NAM
Dòng
dõi văn gia, chí trai binh nghiệp,
Xứng tôn phong hổ tướng Nam phần.
Sống trung chính, chết đường đường lẫm liệt,
Thành đô thất thủ, đoạn phong trần!
Từng thao lược, can trường xông trận mạc,
Giặc thù phơi xác, máu loang chân.
Binh nghĩa dũng lặng thầm nan tảo Bắc,
Định yên bờ cõi sá gì thân!
Ôi chiến cuộc hồi tàn gây thảm họa,
Đau niềm cố quốc, khóc tướng quân!
Xứng tôn phong hổ tướng Nam phần.
Sống trung chính, chết đường đường lẫm liệt,
Thành đô thất thủ, đoạn phong trần!
Từng thao lược, can trường xông trận mạc,
Giặc thù phơi xác, máu loang chân.
Binh nghĩa dũng lặng thầm nan tảo Bắc,
Định yên bờ cõi sá gì thân!
Ôi chiến cuộc hồi tàn gây thảm họa,
Đau niềm cố quốc, khóc tướng quân!
(Kính tặng gia đình Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam và các
tướng lĩnh, binh sĩ VNCH)
0 comments:
Đăng nhận xét