Nhìn HD-981 nhớ chuyến bay 93 119

Nguyễn Văn Hoàng

Ngày 11/9/2001, bọn khủng bố cướp được bốn chiếc máy bay đang chở hành khách.
Chuyến bay 11 đâm vào tòa tháp phía bắc của Trung tâm Thương mại Thế giới; chuyến bay 175 đâm vào toà tháp phía nam; chuyến bay 77 làm sập một góc Lầu Năm Góc. Chiếc phi cơ thứ tư - chuyến bay 93 bọn khủng bố dự định đâm vào Điện Capitol (Trụ sở Quốc hội Hoa Kỳ) hoặc Nhà Trắng lao xuống một cánh đồng hẻo lánh gần Shanksville. Nơi này cách trụ sở Quốc hội Mỹ 20 phút bay.
 
Theo hộp đen trên chuyến bay 93, sau khi nhận được thông tin về vụ cướp máy bay lao vào tòa nhà trong buổi sáng cùng ngày và đoán được âm mưu của bọn khủng bố, hành khách và phi hành đoàn đã đoàn kết dũng cảm ào lên bẻ gãy ý đồ đen tối hèn hạ của chúng.
 
Điều khiến hành khách và phi hành đoàn trở nên phi thường ở chỗ họ xác định chiến đấu, hy sinh để ngăn chặn những kẻ giết người chứ không vì để tìm lấy con đường sống. Giống như
nhân dân Việt Nam muốn đuổi bằng được giàn khoan Trung Quốc vì mục tiêu thiêng liêng, cao cả giữ gìn toàn vẹn lãnh thổ, vì danh dự, tương lai dân tộc chứ không vì lo cho tính mạng của mình.
 
Yếu tố giúp chuyến bay cuối cùng làm được điều anh hùng nhiều khả năng là do họ có thời gian, nhận được đủ lượng thông tin. Nếu sau khi nắm được thông tin, họ sợ hãi ngồi yên chờ chết cũng chẳng ai dám trách họ. Nếu không làm như thế, họ vẫn chết và hậu quả với đất nước họ không thể biết xảy ra nghiêm trọng thế nào?
 
Nhưng họ đã chứng tỏ họ không bạc nhược đớn hèn, không tham sống sợ chết cho dù họ đang có cuộc sống đẹp đẽ và vô cùng đầy đủ. Họ không vì thế mà quỳ gối van xin bọn khủng bố cho họ cơ hội sống, hoặc chí ít sợ hãi, khiếp nhược mặc bọn khủng bố muốn làm gì thì làm để tìm lấy một chút hy vọng sống. Họ không hèn hạ như thế.
 
Trước khi dấn thân, họ thừa thông minh để hiểu cơ hội sống là rất ít. Và họ mãi mãi đi vào sử sách của đất nước họ, đi vào trái tim từng người dân của dân tộc họ bằng cái chết vinh quang. Hơn ai hết, họ hiểu phía dưới có con cháu, gia đình, bè bạn, đồng nghiệp, đồng bào của họ. Họ chấp nhận chết để giữ cho những người ở dưới mặt đất, cho chính tổ quốc mình, cho tương lai dân tộc mình.
 
Được biết trong những giây phút ngắn ngủi quý báu, họ đã "biểu quyết" cho lựa chọn. Điều tưởng chừng nhỏ nhoi đơn giản này minh chứng nơi xứ sở của họ, con người luôn luôn được tôn trọng bất kể người đó là ai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó chính là động lực, là mấu chốt thúc đẩy con người ta sẵn sàng đến với cái chết để người khác được sống. Đấy là yếu tố làm nên thương hiệu Mỹ. Điều đó đủ để khẳng định đất nước họ, dân tộc họ không thể bị sai khiến, bắt nạt, làm nhục. Đấy là cái người Việt chúng ta phải thấy xẩu hổ và học hỏi.
Đấy cũng là đức tính không thể thiếu nếu chúng ta muốn ngẩng đầu, kiêu hãnh, giữ gìn toàn vẹn lãnh thổ, độc lập chủ quyền.

0 comments:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More