Một số người cho rằng Việt Nam mang ơn Trung Quốc. Đó là một nhận thức không đúng. Ngay cả Chủ Tịch nước Trương Tấn Sang trong cuộc gặp với cử tri ngày 26-6-2014 cũng phát biểu “ mang ơn thì có cách trả ơn chứ không áp đặt” (http://dantri.com.vn/chinh-tri/viet-nam-mang-on-thi-se-tra-nhung-trung-quoc-khong-duoc-ap-dat-892943.htm). Phát biểu như vậy vô tình tạo cớ cho Trung Quốc trích dẫn rêu rao xuyên tạc. Những luận cứ sau đây sẽ mimh chứng rằng Việt Nam không mang ơn Trung Quốc.
1. Ngay từ ban đầu lãnh
đạo Trung Quốc giúp Việt Nam là vì lợi ích của chính Trung Quốc.
Nếu Trung Quốc không có lợi, lãnh đạo Trung quốc đã không giúp Việt Nam.
Thiết nghĩ không ai phản bác
khẳng định trên. Chúng ta chưa bàn đến giúp cái gì và giúp như thế
nào. Nhưng rõ ràng nếu không có lợi thì dứt khoát lãnh đạo Trung
Quốc đã không giúp Việt
Nam.
Nam.
2. Không phải tự nguyện
hay do Việt Nam đề nghị, mà lãnh đạo Trung Quốc buộc phải giúp Việt Nam vì lợi
ích sát sườn trực tiếp của chính Trung Quốc.
Điều này cũng
quá rõ ràng. Chính quyền Mao Trạch Đông sẽ không để cho một chính
phủ Việt Nam thân Pháp hay thân Mỹ tồn tại ở ngay sát nách mình. Mao
Trạch Đông không chỉ không muốn mà thực sự lo sợ nếu Việt Nam là
đồng minh của Pháp hay nhất là của Mỹ. Điều này chính lãnh đạo
Trung Quốc bằng nhiều cách gián tiếp hay trực tiếp đã gửi đi những
thông điệp rất rõ ràng cho Pháp và Hoa Kỳ biết. Bởi vậy, lãnh đạo
Trung Quốc đã buộc phải giúp Việt Nam trong kháng chiến chống Pháp
và sau đó là trong chiến tranh chống Mỹ. Nếu không phải Pháp, không phải
Mỹ, mà là một quốc gia khác chẳng hạn là Nhật hay Anh đến Việt Nam
thì lãnh đạo Trung Quốc cũng sẽ chủ động giúp Việt Nam để chống
lại.
3. Lãnh đạo Trung Quốc
không phải tình cờ hay chỉ thông thường mà có chủ mưu sâu xa thâm độc
trong lá bài giúp đỡ Việt Nam.
Lãnh đạo Trung Quốc giúp Việt Nam chống Pháp và Mỹ không chỉ bảo vệ
lợi ích của Trung Quốc trước sự đe dọa của Pháp và Mỹ mà còn có
mục đích chiếm đoạt thống trị Việt Nam.
Giúp Việt Nam không chỉ không
cho Pháp Mỹ đến sát nách Trung Quốc, không chỉ làm cho Pháp Mỹ sa
lầy suy yếu để Trung Quốc có thời cơ hùng mạnh, mà Mao Trạch Đông
còn nhiều lần trắng trợn tuyên bố với Tổng bí thư Lê Duẩn mục tiêu
thống trị Việt Nam.
Cũng vì mục tiêu thống trị
Việt Nam mà lãnh đạo Trung Quốc đã buộc Việt Nam luôn phải chia cắt
để không lớn mạnh. Lãnh đạo Trung Quốc đã ép Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa phải lùi đến vĩ tuyến 17 trong Hiệp định Genève 1954. Trong chiến
tranh chống Mỹ, lãnh đạo Trung Quốc tìm mọi cách ngăn cản Việt Nam
giành chiến thắng. Lãnh đạo Trung Quốc chỉ đạo Việt Nam chỉ đánh Mỹ
đến cấp Trung đội, ngăn cản Việt Nam nhận viện trợ của Liên Xô, không
đồng ý để Việt Nam đàm phán với Mỹ. Bằng nhiều hình thức và dưới
mọi vỏ bọc, lãnh đạo Trung Quốc đã làm suy yếu Việt Nam để thống
trị Việt Nam.
4. Không chỉ vì bảo vệ
lợi ích Trung Quốc trước Pháp và Mỹ, không chỉ vì thống trị Việt
Nam, Mao Trạch Đông có chủ tâm thâm độc đánh Mỹ đến người Việt Nam
cuối cùng. Đây là một dã tâm diệt chủng.
Hành động diệt chủng của các
bạo chúa Trung Quốc được lịch sử Trung Quốc minh chứng. Mao Trạch Đông
không cần che đậy dã tâm diệt chủng ở Việt Nam bằng cách đánh Mỹ
đến người Việt Nam cuối cùng. Dã tâm điệt chủng của lãnh đạo Trung
Quốc không chỉ đối với Việt Nam, mà sau này họ đã thực hiện được một
phần ở Campuchia thông qua chính quyền ngu xuẩn tội phạm Pol Pot.
5. Làm cho Việt Nam phải kéo dài chiến tranh với Mỹ để
Trung Quốc có cơ hội chiếm đất Việt Nam. Nhân lúc Việt Nam có chiến
tranh, Trung Quốc đã di dời các cột mốc biên giới, đưa dân xâm cư xâm canh,
chiếm đoạt của Việt Nam nhiều trăm km vuông đất. Không chỉ chiếm đất
Việt Nam bằng con đường không vũ lực, vào thời điểm Việt Nam bị chia
cắt và suy yếu, Trung Quốc đã ngang nhiên mang quân đánh chiếm Hoàng Sa
của Việt Nam. Khi Việt Nam
thống nhất, không còn cách nào khác, Trung Quốc đã trắng trợn tiến
hành chiến tranh chiếm đất biên giới của Việt Nam.
Trong lúc Việt Nam phải đối
phó với chiến tranh, Trung Quốc đã lợi dụng di dời các cột mốc biên
giới sâu vào lãnh thổ Việt Nam. Bởi thế Ải Nam Quan lịch sử đã
thuộc sâu vào lãnh thổ Trung Quốc.Trắng trợn nhất là ở Thác Bản
Giốc,Trung Quốc đã huy động hơn 2000 người cả lính, cấp tốc xây dựng
đập bê tông cốt sắt qua nhánh sông, chiếm cồn Pò Thoong làm lãnh thổ,
đồng thời di dời cột mốc 53 từ trên núi phía bên kia sông sang quá
nửa Thác Bản Giốc. Bởi vậy phần đẹp nhất của Thác Bản Giốc sau Hiệp
ước Biên giới 1999 đã thuộc về Trung Quốc. Trung Quốc cho dân xâm cư xâm
canh sang đất Việt Nam nhiều năm để làm chuyện đã rồi khi phân định
biên giới. Trung Quốc giành giúp Việt Nam xây đập sông biên giới để
chủ ý bịt phần phía Trung Quốc, chỉ để một cống phía bờ Việt Nam,
nắn hướng dòng chảy sâu vào đất Việt Nam, sau nhiều năm xói mòn đã
đổi thay dòng chảy. Khi phân chia biên giới theo giữa hướng dòng
chảy,Trung Quốc đã chiếm được rất nhiều lợi thế, nhất là phần trên
biển theo dòng chảy cửa sông. Mưu mô chiếm đất Việt Nam của Trung Quốc
không chỉ cho một vài năm, mà cho hàng chục năm, cho cả thế kỷ.
Nhân lúc Việt Nam đang bị chia
cắt thành hai miền đối kháng, năm 1974 Trung Quốc đã mang quân đánh
chiếm Hoàng Sa của Việt Nam. Liên tục suốt các năm 1980 -1989, Trung
Quốc tiến hành chiến tranh xâm lược biên giới Việt Nam. Đỉnh điểm là
ở Vị Xuyên Hà Giang trong các năm 1984-1985,Trung Quốc đã chiếm mất
Núi Đất của Việt Nam. Để thực hiện mục tiêu chiếm đất Việt Nam,
Trung Quốc đã tiến hành không chỉ bằng mưu mô nham hiểm, bằng thủ
đoạn trá hình gian xảo, mà còn trắng trợn bằng chiến tranh vũ lực.
Xét về tổng thể, với mưu đồ
sâu xa thâm hiểm biểu hiện qua năm điểm chủ chốt nêu trên, có thể
khẳng định rằng không những Việt Nam không phải mang ơn Trung Quốc mà
thực chất Trung Quốc phải chịu ơn Việt Nam. Trung Quốc phải nợ Việt
Nam vì những điểm sau.
1. Việt Nam đã giúp
cho Trung Quốc không bị sự đe dọa trực tiếp từ Pháp và
Mỹ. Đặc biệt là Mỹ đã không thể biến Việt Nam thành đồng minh để đặt căn
cứ quân sự sát sườn Trung Quốc.
2. Việt Nam đã làm suy
yếu đối thủ Pháp và Mỹ của Trung Quốc. Nhất là Mỹ đã bị sa lầy
và suy yếu trong chiến tranh Việt Nam, tạo cơ hội cho Trung Quốc dưỡng
sức phát triển.
3. Việt Nam đã trực tiếp
bảo vệ Trung Quốc trên trường quốc tế và đã mang đến cho Trung Quốc
vai trò lãnh đạo quốc tế to lớn khi Trung Quốc dương cao lá cờ giúp
Việt Nam chống Pháp và Mỹ.
4. Trung Quốc viện trợ cho
Việt Nam
chỉ là kinh tế và vũ khí. Còn Việt Nam
đã bảo vệ lợi ích của Trung Quốc chính bằng xương máu của nhân dân
Việt Nam.
Đó là điều không thể so sánh. Sự viện trợ của Trung Quốc cho Việt Nam đã tạo cơ
hội cho Trung Quốc phát triển kinh tế và hiện đại hóa nền công
nghiệp quốc phòng.
5. Trung Quốc đã xâm chiếm
cả ngàn km vuông lãnh thổ Việt Nam trên đất liền và biển đảo.
Khi Trung Quốc mang 60 vạn quân
xâm lược Việt Nam vào ngày 17-2-1979, là thời điểm bộc lộ toàn bộ âm
mưu xấu xa của lãnh đạo Trung Quốc dưới lá bài giúp đỡ Việt Nam. Từ
thời điểm đó, CHXH Việt Nam và CHNDTrung Hoa không còn là anh em đồng
chí, mà là kẻ thù của nhau. Từ thời điểm đó giữa hai bên đã chấm
dứt mọi tình nghĩa ơn huệ. Bởi vậy, hãy đào sâu chôn chặt, và đừng
bao giờ nhắc đến giúp đỡ ơn huệ giữa Việt Nam và Trung Quốc.
Điều cần phân biệt là nhân dân
hai nước.Tình nhân ái được Tạo hóa bẩm sinh trong mỗi cơ thể con
người, ở tất cả các dân tộc. Đó là điều thiêng liêng quý giá phải
nâng niu chăm chút.
V.T.D
Tác giả gửi BVN
0 comments:
Đăng nhận xét