Blog / Bùi Tín / VOA
Cuốn Đèn Cù của Trần Đĩnh được tìm đọc và bàn luận khá sôi nổi cả trong và ngoài nước. Ở Hà Nội cũng như ở Sài Gòn đã có bán chui ấn bản in từ Cali/Hoa Kỳ gửi về, hoặc tự in ra từ máy vi tính.
Đèn Cù hấp dẫn vì nó kể lại cái không khí sôi động của chiến tranh,
tả lại thời kỳ nghiêm trọng sống chết của một dân tộc, đòi hỏi những quyết sách
chuẩn xác. Đèn Cù lý
thú, lôi cuốn vì nó khắc họa một loạt các khuôn mặt lãnh đạo từng lèo lái con
thuyền đất nước qua biết bao hiểm nghèo trong hơn nửa thế kỷ qua, hé lộ những
suy nghĩ, hành động, chủ trương của họ, những cuộc đấu đá nội bộ quyết liệt, những
thủ đoạn phức tạp đối phó với thù, bạn, ta.
Thế nhưng ý định thầm kín của tác giả
Trần Đĩnh là gì? Chủ đích của nhà báo tài năng và tâm huyết này là muốn tâm sự
gì với thế hệ đương thời và cho các thế hệ tương lai? Đó là tư duy hòa bình,
chung sống hòa bình, chống xung đột vũ trang, phản đối triệt để chiến tranh
huynh đệ tương tàn.
Theo tôi, Trần Đĩnh có một lập trường
nhân bản. Anh được hấp thụ nền giáo dục và văn hóa Pháp từ thuở bé, để có thể
viết được luận văn chính trị lúc mới trưởng thành, ở ngay tòa soạn của tờ báo
chủ đạo của Miền Bắc, có quan hệ xã hội rộng.
Cái quý ở Trần Đĩnh là tư duy độc lập,
tự tin, suy luận bằng cái đầu tỉnh táo của chính mình. Ở anh không có tố chất
cúi mình làm tay sai, nghe theo lệnh người khác. Mặc dù anh nhận viết tiểu sử
chính thức cho Hồ Chí Minh, viết hồi ký cho Nguyễn Lương Bằng, Bùi Lâm, Nguyễn
Đức Thuận… nhưng chỉ làm anh thợ viết thuê, nghe kể thế nào viết lại như thế,
tuy thế vẫn ngượng ngùng ba lần tủi hổ tự nhận và ăn năn là «bồi bút».
Anh hãnh diện công khai tự khẳng định
mình là «xét lại», xét lại chủ nghĩa Mác - Lênin, vì cái học thuyết Mác - Lênin
kiểu Stalin là tàn bạo quá, vì cái học thuyết Mác - Lênin kiểu của Mao lại càng
dã man hơn. Kinh nghiệm 5 năm sống ở Bắc Kinh đã làm tăng thêm niềm uất hận của
anh đối với Mao, ghi sâu trong đầu anh tư tưởng tội ác của Mao là không sợ chiến
tranh, kể cả chiến tranh nguyên tử, cho thiên hạ chết la liệt, sẽ còn lại dân
Trung Hoa sống sót cũng không sao. Anh cay cú, khinh bỉ cái tư duy ích kỷ của
Mao, người chỉ mong cho “thiên hạ đại loạn” để một mình Trung Quốc thủ lợi. Tệ
nữa là xúi Việt Nam cứ nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn để ông ta thủ lợi.
Theo tư duy hòa bình nhân ái của Trần
Đĩnh, anh dứt tình cả với “Cụ Hồ” của anh, cả với Trường Chinh là người đã dìu
dắt đào tạo anh, vì cả Hồ Chí Minh và Trường Chinh thoạt đầu đều tán thành quan
điểm “Xét lại” vốn đã thành trào lưu chính thống của phong trào CS quốc tế,
nhưng sau cả hai đều xoay sang theo đuôi Mao, cam chịu thành Mao-nhều (Trần
Đĩnh sáng tạo ra chữ «nhều» thay cho chữ «Mao-ít » để nói kháy, trêu chọc
những người cơ hội theo đuôi Mao).
Cay đắng xuýt xoa tiếc cho Hồ Chí
Minh và cho Trường Chinh đã nhu nhược “mặc kệ nó” bao nhiêu thì Trần Đĩnh khinh
bỉ oán hận sâu đậm đối với cặp Lê Duẩn và Lê Đức Thọ bấy nhiêu.
Theo Trần Đĩnh kể, có thể coi 2 nhân
vật họ Lê này là đầu mối của những tai họa ập xuống đầu nhân dân ta trong hơn nửa
thế kỷ qua. Hai nhân vật này trình độ đều kém hẳn Hồ Chí Minh và Trường Chinh,
nhưng mưu chước không hề kém, đã tận dụng thời cơ sau sai lầm Cải cách ruộng đất
để gạt Trường Chinh rồi gạt luôn Hồ Chí Minh ra rìa (vin cớ ông Hồ lẩm cẩm rồi)
để giành độc quyền lãnh đạo, dần dần lôi kéo quanh mình những kẻ xu nịnh ham mê
quyền lực như Tố Hữu, Hoàng Tùng, Nguyễn Chí Thanh, Phạm Hùng, Văn Tiến
Dũng, Đỗ Mười, Lê Đức Anh…thành một thế lực áp đảo gần giống như «mafia quyền lực»,
dần dà nắm trọn quân đội.
Yếu tố đảng CS Trung Quốc xuyên suốt
lịch sử VN kể từ năm 1949 - 1950 sau khi Mao chiếm chính quyền ở Bắc Kinh ngày
1/10/1949, khai thông biên giới Việt - Trung cuối năm 1950, rồi Mao - Chu Ân
Lai bắt Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp nhận chia đôi đất nước ở vỹ tuyến 17 sau
Điện Biên Phủ. Tuân theo Mao, Lê Duẩn quyết gây chiến với miền Nam dưới chiêu
bài «thắng giặc Mỹ” bằng mọi giá, để rồi bị đòn đau, phải chui vào chiếc rọ
Thành Đô tháng 9/1990 cực kỳ thâm hiểm cho đến nay. Mấy triệu trai tráng 2 miền
đẫ hăng say giết nhau chỉ để đạt đến một nước lạc hậu, bất công, không pháp luật,
như vô hồn.
Hàng loạt bộ mặt «Mao-nhều» múa may
quay cuồng trên sân khấu chính trị Việt Bắc - Hà Nội từ 1949 đến 2014, qua gần
600 trang tả chân, cho độc giả nhìn lại lịch sử VN qua những tình tiết sống động
đầy nhân tình thế thái, đậm chất bi hài, ở ngay chốn cung đình.
Cặp bài trùng Lê Duẩn - Lê Đức Thọ nắm
chắc con chủ bài «Miền Nam» cần phải được giải phóng khỏi ách Mỹ - Ngụy bằng mọi
giá để làm con ngựa chiến của mình, với cái ý đồ không hề che giấu là xé tọac cả
2 «Hiệp định đình chiến Genève và Paris» năm 1954 và năm1972 ngay từ khi 2 văn
kiện này chưa ráo mực. Điều khoản mở đầu cả 2 hiệp định đều ghi rõ: “Các bên
cam kết tôn trọng quyền tự quyết của nhân dân miền Nam Việt Nam”, nhưng đảng CS
VN, thế lực cầm quyền trên miền Bắc, không bao giờ đếm xỉa gì đến cái quyền tự
quyết ấy cả, họ cũng không bao giờ công nhận có một người lính miền Bắc nào
trên đất miền Nam, dù cho con số ấy lên đến hàng vạn, rồi hàng chục vạn…vẫn cứ
là không có, là con số không, chỉ có quân giải phóng miền Nam, tại chỗ.
Có thể nói Trần Đĩnh đã là luật sư
bênh vực một lọat bạn bè thân thiết trong hàng ngũ những kẻ «xét lại», như
Hòang Minh Chính, Phạm Kỳ Vân, Phạm Viết, Nguyễn Thị Ngọc Lan, Lưu Động, Trần
Châu, Hà Minh Tuân, Hòang Thế Dũng, Đặng Đình Cần, Mai Hiến, Mai Luân, Trần
Thư, Nguyễn Kiến Giang, Lê Minh Nghĩa, Lê Trọng Nghĩa, Đỗ Đức Kiên…Anh cũng
minh oan và biểu dương những con người có trí tuệ và nhân cách như Lê Liêm, Bùi
Công Trừng, Ung Văn Khiêm, Đặng Kim Giang, Dương Bạch Mai, Nguyễn Văn Vịnh, Trần
Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường. Tất cả họ đều bị chụp mũ oan uổng là phản bội, phản
động, theo địch, đầu hàng đế quốc, sợ chiến tranh, không dám hy sinh, dát như
thỏ đế, hèn hạ, bạc nhược, bảo mạng, cầu an, tay sai của lão «trọc» - chỉ
Nikita Khrushchev.
Trần Đĩnh tiếc nuối sao ông Hồ lại
nhu nhược đến vậy, không dám tham gia biểu quyết về Nghị quyết 9, không dám bảo
vệ đường lối hòa bình, chung sống hòa bình, tranh đua hòa bình, không lựa chọn
CNXH mang mặt con người, bác bỏ CNXH mang mặt dã thú.
Nhóm Mao-nhều truyền bá trong quân đội
Võ Nguyên Giáp là kẻ sùng bái học thuật đế quốc, đậu cử nhân Luật, thuộc tầng lớp
trên, Nguyễn Chí Thanh mới thật là bần cố nông đích thật, từng chăn trâu giữ bò
cho địa chủ từ tấm bé, Chu Huy Mân cố nông đi buôn chiếu dọc sông Lam từ thuở
lên 10, Văn Tiến Dũng là công nhân Cổ Nhuế đổ thùng trên phố rồi về làm thợ
may. Cố vấn TQ về tổ chức đã đưa ra cả một danh sách loại bỏ hàng loạt sỹ quan
tiểu tư sản không có gốc công nông.
Sợi chỉ đỏ xuyên suốt cuốn Đèn
Cù của Trần Đĩnh là
chỉ ra bóng đen của cộng sản TQ, của học thuyết Mao bao trùm lên dân tộc, đất nước
và đảng CS VN, qua tay chân «Mao-nhều» ít học, kém văn hóa quá đông đảo.
Do đó cuốn sách kể chuyện cũ mà mang
tính thời sự nóng hổi, với những trò chơi xấu của kẻ bành trướng mới rồi ở Biển
Đông.
Cuốn sách như muốn góp ý cho mọi đảng
viên và bà con ngoài đảng, gợi ý cho tuổi trẻ suy nghĩ về đất nước ta khi Đại Hội
XII đang được chuẩn bị, về công và tội của đảng, về công và tội của từng công
thần của chế độ, không trừ một ai.
Đây còn là một cuốn sách rất quý ở
chỗ nó đáp ứng đòi hỏi «chúng tôi muốn biết» của tuổi trẻ Việt Nam ngày nay.
Phải chăng Thoát Mao, Thoát Trung là
yêu cầu sinh tử, và liên minh với bè bạn mới, với mọi nước dân chủ là con đường
sống bền vững của dân tộc Việt Nam?
0 comments:
Đăng nhận xét