Trịnh Hữu Long
Dân biểu Zoe Lofgren sinh năm 1947, nguyên là một luật sư, tốt nghiệp ĐH Stanford ngành khoa học chính trị và lấy bằng luật (juris doctor) tại trường luật của ĐH Santa Clara. Bà là đảng viên đảng Dân chủ, vào Hạ viện từ năm 1995. Bà cũng là một chuyên gia về sở hữu trí tuệ và đặc biệt, luôn ủng hộ quyền của người nhập cư.
Chiều 13/11, tại văn phòng dân biểu Zoe Lofgren ở
Washington D.C., nhà báo – blogger Đoan Trang đã có cuộc trò chuyện với bà Zoe
Lofgren, nhân cuộc vận động của các blogger liên quan đến vụ án Anh Ba Sàm.
Dân biểu Zoe Lofgren: Nhìn chung, tôi giả định rằng chính
phủ Việt Nam cần Mỹ, vì vấn đề Trung Quốc. Vì thế cho nên chúng tôi sẽ không để
lỡ cơ hội này đâu (cười). Ngược lại, chúng tôi sẽ tận dụng nó để đòi hỏi một số
tiến triển về nhân quyền ở Việt Nam.
Như tôi được biết thì ở Việt Nam có hàng trăm tù nhân
lương tâm, mà Anh Ba Sàm chỉ là một trong số đó. Bạn đánh giá như thế nào về
blogger này?
Đoan Trang:
Vâng, chưa có thống kê chính thức nhưng ở Việt Nam hẳn phải có hơn 100 tù nhân
lương tâm. Tuy nhiên, Nguyễn Hữu Vinh là một trường hợp rất đặc biệt.
Ông cũng
lập ra blog và website, như nhiều người khác, và các website của ông thu hút
hàng nghìn người đọc. Đây là logo và slogan của website Thông Tấn Xã Vỉa Hè.
Slogan của nó là “phá vòng nô lệ”. Ông ấy tin rằng có thể phá vòng nô lệ bằng
cách nâng cao dân trí, bằng cách làm cho người dân hiểu về các giá trị của dân
chủ và tự do.
Nhưng điều quan trọng hơn ở ông, với cá nhân tôi, đó là,
ông gần như đã cho những nhà báo quốc doanh như tôi, như chúng tôi, thấy một
cách làm báo mới: khách quan, chính xác, bảo vệ nguồn tin. Thật ra đa số nhà
báo Viêt Nam lâu nay vẫn được huấn luyện để tin rằng báo chí là một công cụ
tuyên truyền của Đảng và Nhà nước, và nhiệm vụ của nhà báo là giải thích và phổ
biến chủ trương, đường lối, chính sách của lãnh đạo cho dân chúng. Ba Sàm đã cố
gắng thay đổi điều đó. Bằng việc đăng tải nhiều bài viết, bài dịch mà báo chí
quốc doanh không thể đăng, kèm bình luận, ông ấy muốn nói với dân chúng, trong
đó có cả các nhà báo, rằng có vô số điều đang diễn ra ngoài kia và nhiệm vụ của
truyền thông là phải truyền tải chúng. Ông ấy từng nói: “Những bài viết, sự kiện,
những cơ quan, tổ chức… có điều gì hay/dở, những con người tốt/xấu đều có thể
được hội tụ về đây, phơi bày, cọ sát, so sánh, được đông đảo cư dân mạng khắp
trong ngoài nước tức khắc nhận biết. Kẻ xấu bị vạch mặt phải biết sợ, người tốt
được động viên, gắn bó”.
Zoe Lofgren: Rất
hay…
Đoan Trang: Vâng, và blogger chúng tôi rất nhớ ông ấy. Tôi nhớ hình ảnh ông ở các cuộc biểu
tình ở Hà Nội, với cái đèn treo trước trán như thế này này. Ông ấy đã luôn có mặt
ở những nơi đó: biểu tình, tuần hành trên đường phố, cưỡng chế đất đai, những
cuộc họp mặt của giới blogger… Ông ấy đã luôn ở đó, chụp ảnh, làm tin và đưa
lên blog.
Zoe Lofgren: Hay
quá. Bạn biết đấy, nước Mỹ cũng không phải hoàn hảo. Chúng tôi có rất nhiều vấn
đề. Nhưng điều quan trọng là cần có những kênh truyền tải thông tin, điều quan
trọng là chúng ta phải trung thực, phải thừa nhận những vấn đề ấy, và tìm cách
xử lý chúng.
Đoan Trang:
Tôi nghĩ Ba Sàm cũng nghĩ vậy. Và ông ấy đã là một kênh như thế. Ông thành lập
website Thông Tấn Xã Vỉa Hè từ tháng 9/2007, và đã sống trong sự sách nhiễu,
theo dõi của lực lượng an ninh suốt gần một thập niên qua.
Zoe Lofgren: Sức
khỏe của ông ấy hiện thế nào?
Đoan Trang: Theo tôi biết thì không được tốt. Có một vài vấn đề.
Zoe Lofgren: Sở
dĩ tôi hỏi vậy, vì đôi khi dường như những người có vấn đề về sức khỏe thì có
cơ may được can thiệp để trả tự do sớm hơn. Chính phủ nói chung không muốn thừa
nhận các vấn đề về sức khỏe của tù nhân là do họ gây ra, cho nên họ sẽ tìm cách
“đuổi” các tù nhân ra sớm. Có lẽ thế.
Đoan Trang: Tôi biết là Nguyễn Hữu Vinh bị một chứng bệnh gì đó – tôi không biết tên gọi tiếng
Anh của nó là gì – nó khiến ông ấy chịu lạnh rất kém. Cái khổ là Hà Nội đang
vào đông rồi, mà ông ấy thì không được gặp gia đình để có thể nhận chăn màn tiếp
tế…
Zoe Lofgren: Ông
ấy bị giam ở Hà Nội à?
Đoan Trang: Không, ở một trại giam ngoại thành Hà Nội. Tôi được biết là vợ của ông Vinh đã
cố tìm cách gặp ông ấy và gửi chăn màn cho ông ấy, nhưng không được. Miền Bắc
đang vào đông, thời tiết cũng lạnh như ở D.C. đây. Và ta thử hình dung xem, ông
ấy phải nằm trên bệ xi măng để ngủ. Một cảm giác ớn lạnh đến xương.
Zoe Lofgren: Quá
tệ. Tôi nghĩ là chúng tôi có thể cùng thảo một lá thư gửi chung đến chính quyền
Việt Nam. Tôi cũng sẽ liên hệ với Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Việt Nam để xem họ có đề
xuất gì thêm về trường hợp này không.
Đoan Trang: Với
trường hợp Minh Thúy, tình hình có lẽ còn tệ hơn. Tôi muốn nói đến người cộng sự
của ông Vinh. Hoàn cảnh gia đình của cô ấy hiện nay rất khó khăn. Cô Thúy đã ly
dị và có hai đứa con nhỏ mới 7 tuổi. Hiện giờ chúng ở với bà ngoại.
Zoe Lofgren: Cô
ấy đang bị giam ở đâu? Có cùng trại giam với ông Vinh không?
Đoan Trang: Nói thật là chúng tôi không có cách nào tiếp cận với cô ấy cả. Cá nhân tôi
không biết cô ấy đang ở đâu, nhưng có lẽ cũng tại trại giam đó. Cả ông Vinh và
cô Thúy đều bị bắt cùng một ngày.
Zoe Lofgren: Thật
tội nghiệp. Chúng ta phải đề cập cả đến cô ấy nữa. Chúng ta nên làm cho chính
quyền Việt Nam nhận ra rằng có rất nhiều người đang theo dõi họ, xem họ làm gì.
Đoan Trang: Cảm
ơn bà. Tôi xin nói thêm rằng, chúng tôi không muốn coi vụ việc của Nguyễn Hữu
Vinh chỉ là một vụ việc cá nhân, cũng như không chỉ đòi hỏi trả tự do cho ông
Vinh. Chúng tôi muốn xem xét lại toàn bộ Bộ luật Hình sự và các điều khoản mơ hồ,
hà khắc của nó…
Zoe Lofgren: Tôi
biết rồi. Các bạn muốn một sự thay đổi, các bạn muốn Việt Nam tự do, dân chủ chứ
gì?
Đoan Trang: (cười) Trời ơi, sao mà bà nói giống một nhân viên an ninh Việt Nam thế?
Dù sao đi nữa, nếu bà cũng như bất kỳ dân biểu Mỹ nào lên
tiếng, như bà Loretta Sanchez chẳng hạn, thì bà phải chuẩn bị tinh thần là sẽ sớm
được đưa vào danh sách những nhân vật bị báo chí của công an và quân đội ở Việt
Nam tấn công. Tôi có một người bạn làm giám đốc điều hành của một tổ chức nhân
quyền quốc tế. Anh này có lần bị “dư luận viên” hay là báo chí của công an,
quân đội gì đó gọi là “con lừa”. Tôi kể lại cho anh ấy nghe, anh cười phá lên:
“Chẳng sao cả. Tôi là đảng viên Đảng Dân chủ mà. Biểu tượng của đảng Dân chủ là
con lừa”.
Zoe Lofgren: Haha,
tôi cũng vậy.
ĐOAN TRANG: Phải
nói thật là tôi không hiểu tại sao chính quyền lại bắt Anh Ba Sàm và Minh Thúy.
Họ hết sức ôn hòa. Tôi tin những người như ông Vinh là cơ hội mà chính quyền Việt
Nam có thể nắm lấy nếu họ muốn một sự chuyển đổi ôn hòa về chính trị. Mong muốn
duy nhất của ông Vinh là khai dân trí, nâng cao dân trí, thay đổi nhận thức của
người dân, để từ đó dân chủ và tự do sẽ đến với Việt Nam. Có lẽ họ ghét ông ấy
vì ông ấy có tính hài hước chăng? Ông ấy có nhiều comment châm biếm họ lắm. Ông
ấy còn cười chính mình nữa. Bà biết đấy, ông ấy tự xưng là “Anh Ba Sàm”
(gossiper).
Zoe Lofgren: Và
ông ấy cũng châm biếm, biến chủ nghĩa cộng sản thành trò đùa, phải không?
Đoan Trang: Đúng như vậy.
Zoe Lofgren: Thì
đó là cái mà những người cộng sản ghét nhất. Khi nào người dân bắt đầu cười nhạo
họ là khi họ bắt đầu phải lo sợ.
0 comments:
Đăng nhận xét