Hà Văn Thịnh
Chỉ trong có mấy ngày, báo chí cùng lúc
đua những cái tin thật buồn: Hà Nội nằm trong ‘top ten’ điểm đen thế giới về nạn
móc túi và TP HCM thì lâu nay đã trở thành miền ‘đất dữ’ bởi hàng
ngàn con nghiện tiêm, chích ma túy như thể uống cà phê, ăn sáng (Motthegioi, 4
và 6.11.2014)?... Chưa hết, báo Thanh Niên trong mục Chào buổi sáng (05:30,
6.11.2014) còn có cảnh báo khá nghiêm trọng về tình trạng bất an của nông thôn
từ Kon Tum tới Đà Lạt, Miền Đông Nam Bộ...
Nếu đọc qua thì đó chỉ là những
tin tức cũng... bình thường(!) như bao tin khác về các tệ nạn xã hội đang phát
triển, có lẽ với cấp số nhân, trên khắp cả nước ta. Thế nhưng, nếu ngẫm kỹ một
tý thì chắc chắn phải giật mình vì một thực trạng đáng sợ:
Từ thành phố tới
nông thôn, từ thủ đô đến ‘Hòn ngọc Viễn Đông’, từ Nam chí Bắc, đâu đâu cũng thấy
sự lộng hành của cái ác; sự coi thường pháp luật của kẻ xấu; sự lo lắng của người
dân; sự thờ ơ - nếu không muốn nói là sự gần giống với bất lực của bộ máy công
quyền...
Điều đáng phải ngạc nhiên đến mức... hốt
hoảng là, tình trạng gia tăng các loại tội phạm lại... tỷ lệ thuận(?) với sự
phình to của bộ máy hành chính các cấp mà báo chí đang bàn tới bàn lui nhiều đến
mức đọc không xuể.
Giám đốc Sở Tài chính tỉnh N.A. tâm sự với
người viết bài này rằng năm ngoái (2013), tổng thu ngân sách của toàn tỉnh là
6.500 tỷ đồng, trong khi phải chi đến 14.000 tỷ đồng! Trong số 14.000 tỷ đồng
phải chi ấy, có phần không nhỏ chi cho bộ máy cảnh sát, an ninh. Ai cũng biết lương
thượng tá ngang với lương thứ trưởng; trung tá, thiếu tá thì ngang ngửa với vụ
trưởng, vụ phó... Câu hỏi đặt ra là: Tại sao đi đâu cũng gặp các sĩ quan cảnh
sát mà ‘hòn ngọc’ thì thành ‘đất dữ’, thủ đô bị biến thành một trong 10 thành
phố nhiều trộm cắp nhất thế giới? Nếu biện minh rằng thôi thì các thành phố lớn
trên thế giới đều thế cả thì trả lời sao đây với chuyện mà TN đã đưa: Nông dân
phải để lại một phần mủ cao su trong các bát cho thế lực đen nếu không vườn cao
su bị phá; vườn cà phê không chung chi thì bị ‘làm cỏ’ còn cánh đồng trồng hoa
thì bị xe bán tải đến cướp hoa đem đi... bán, giữa ban ngày?
Chưa bao giờ đất nước lâm vào tỉnh cảnh
rối bời như hiện nay, dẫu có dùng có núi mỹ từ hay uyển ngữ để bao che, giảm tải.
Nợ công đến 1.000 USD cho mỗi người dân, chẳng có dân nào nuôi nổi bộ máy hành
chính cồng kềnh cứ cắp ô đi về mặc dân bất an, khổ sở, rồi nạn tham nhũng tràn
lan, rồi sách giáo khoa dạy trerthif cẩu thả, dốt nát đến tệ hại... Sự xuống cấp
với tốc độ chóng mặt và diễn ra với mức độ toàn thể ấy không thể dùng cách nào
khác hơn để diễn đạt: Đất nước đang đứng ở cái ngưỡng báo động màu da cam (mức
độ nguy hiểm cao nhất theo chuẩn quốc tế) trên mọi lĩnh vực – đổng nghĩa với sự
bất ổn nhiều hệ lụy (nếu không muốn nói là nguy hiểm) mà, sự chần chừ, thờ ơ, lảng
tránh, xoa dịu... đều đồng nghĩa với tội ác.
Tại sao không nghĩ rằng một khi con nghiện
nhiều như nấm độc sau mưa – theo số liệu rất đáng lo ngại nếu chúng ta tạm bằng
lòng với cách tin của lứa tuổi mười ba, mười bốn, mỗi năm nước ta tăng thêm
7.000 con nghiện (SGGP, 27.10.2014) – thì, ít nhất, mỗi năm phát sinh thêm
7.000 kẻ sẵn sàng trộm cắp, cướp bóc, đe dọa, tống tiền. Như vậy, chỉ mươi năm
nữa, ‘đội quân’ nghiện sẽ đông đến hàng trăm ngàn. Có ai nghĩ với hình ảnh ‘đất
dữ’, ‘điểm đen’ ghê gớm như thế mà tính trung bình, mỗi năm Hà Nội hay TP HCM
chỉ tăng thêm 111 con nghiện (7.000 chia cho 63 tỉnh, thành)?
Không thể chấp nhận một đất nước mà lòng
dân thường xuyên bị tổn thương, bất an, bất lực trước cái ác, cái xấu; trong
khi hàng ngày phải è cổ ra nuôi cá một bộ máy cồng kềnh. Làm sao có thể an
nhiên tự tại khi các số liệu, tự chúng, chứng minh rõ ràng về sự bi hài: Quản
lý 90 triệu dân, tài sản GDP mỗi năm hơn 200 tỷ USD mà cần đến 2,8
triệu công chức, nhân viên. Trong khi đó, nước Mỹ với 310 triệu dân, GDP 17.500
tỷ USD, có mặt ở mọi điểm nóng trên toàn thế giới, chỉ cần 2,1 triệu người làm
quản lý (Dân Trí, 07:19, 30.10.2014)...
Huế, 7.11.2014
0 comments:
Đăng nhận xét