BNS Tự do Ngôn luận
Quả vậy, 40 năm qua là mối quốc hận không cùng đối với tất cả những
người Việt thấm đẫm tinh thần bất khuất, không chấp nhận kiếp đời nô lệ mà tổ
tiên vạn đời đã để lại. Đối với những ai đã phải đi ra hải ngoại từ sau Tháng
tư đen năm ấy mãi tới hôm nay, đó là nỗi đau rời bỏ quê cha đất tổ, mồ mả tổ
tiên, nỗi đau từ giã thân thuộc họ hàng, kỷ niệm yêu dấu, nỗi đau chứng kiến
bao mất mát tiêu tùng, bao tan hoang đổ vỡ. Nói “mãi tới hôm nay” vì phong trào
bỏ xứ vẫn còn tiếp diễn, cách êm thắm thì qua việc “bảo lãnh, đoàn tụ” hay đi
du học rồi ở lại, cách gian khổ thì qua việc vượt biển vượt biên, như nhiều đồng
bào người Thượng gần đây đã chạy sang tỵ nạn bên xứ Chùa Tháp. Đối với những ai
đành phải ở lại quốc nội, đó là nỗi đau mất hết mọi tự do của con người, mọi
nhân quyền của bản thân, nỗi đau hứng chịu cuộc sống tinh thần ngày càng nghèo
nàn, cuộc sống vật chất ngày càng nghèo đói. Bởi lẽ làm gì mà có cảnh “độc lập,
tự do, hạnh phúc”, “dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh” như
Cộng sản ra rả tuyên truyền dối gạt! Đối với những ai từ miền Bắc đi vào miền
Nam, đó lỗi đau bị lừa gạt vì đã hy sinh cho một cuộc chiến vô nghĩa, huynh đệ
tương tàn (nhà văn Dương Thu Hương hay nhà văn Trần Đĩnh là những trường hợp
tiêu biểu), nỗi đau bị chưng hửng vì nhận thấy “vùng đất được giải phóng” thật
ra là vùng đất đã từng sung túc, no ấm, dân chủ, tự do (nhạc sĩ Tô Hải, qua các
trang nhật ký, tuần ký và phấn đấu ký đều đặn, đã dũng cảm và sáng suốt thừa nhận
thực trạng này). Và chính cái chủ nghĩa CS phi nhân, cái chế độ CS tồi tệ, cái
bè đảng CS độc tài đã gây nên mối hận bao trùm đó. Một đám người cũng da vàng
máu đỏ, cũng con Hồng cháu Lạc, cũng từ bọc trứng Mẹ Âu Cơ, cũng thừa hưởng cả
một nền văn hiến đậm chất nhân bản của Việt tộc, nhưng vì trí óc mù quáng do bị
chủ nghĩa đầu độc, tâm hồn hư hoại do bị chế độ uốn nắn, trong hơn 40 năm qua,
đã gây bao đau thương cho đồng bào, bao thiệt hại cho đất nước. Chúng đã tạo
nên một đất nước luôn đứng hạng cuối các quốc gia trên địa cầu, với chính trị bạo
hành, kinh tế suy thoái, an ninh bấp bênh, dân sinh điêu đứng, văn hóa nghèo
nàn, môi trường ô nhiễm, đạo đức băng hoại và nhất là quốc phòng lâm nguy vì
mưu đồ xâm lăng của Tàu cộng. Đúng như lời tác giả Nguyễn Gia Kiểng trong bài
“Thời điểm để nhìn rõ đảng Cộng sản”: “Giả
sử đặt câu hỏi : "Nếu không có đảng Cộng sản, ngày nay Việt Nam sẽ ra sao
?" thì chắc chắn câu trả lời sẽ là: "Ít nhất cũng phồn vinh hơn gấp
15 hay 20 lần hiện nay, đã là một trong những nước G20, đã không có sáu triệu
người thiệt mạng vì nội chiến, đã không mất Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan, Lão
Sơn, Bản Giốc". Thành tích của đảng Cộng sản thật là kinh hoàng. Thất bại
không phải là từ ngữ phù hợp, phải nói là thảm họa. Đảng Cộng sản đã là thảm họa
cho VN trên tất cả mọi phương diện và trong tất cả mọi địa hạt. Người VN nào có
thể không phẫn nộ ? Càng phẫn nộ khi nhân danh thành tích đó, nó ngang ngược
tuyên bố giữ độc quyền lãnh đạo đất nước trong thời gian vô hạn định. Thực
không khác gì một lực lượng chiếm đóng”.
Tuy thế, 40 năm qua cũng là dấu tích oai hùng của toàn thể Dân Việt.
Dấu tích oai hùng đó biểu lộ trước hết qua hành trình tìm đến tự do của hàng
triệu đồng bào dũng cảm, bất chấp viễn ảnh phải bỏ thây mất mạng trên biên giới
Miên Lào, tan nát cuộc đời do hải tặc Thái Lan, làm mồi cho cá giữa ba đào Đông
Hải. Những tượng đài thuyền nhân rải rác khắp thế giới, từ Mỹ sang Úc, từ Âu
sang Á nói lên tinh thần của một nòi giống đã luôn muốn sống độc lập, độc lập từ
khi rời bỏ sông Dương Tử xuống sông Hồng Hà để lập quốc, độc lập khi cả ngàn
năm rồi cả trăm năm luôn tìm cách bẻ gãy ách nô lệ do Tàu rồi Tây áp đặt, độc lập
khi vùng vẫy thoát khỏi cái rọ Cộng sản chụp xuống trên bản thân, gia đình và
dân tộc mình. Tới được vùng đất của kẻ tự do, quê hương của người dũng cảm, thì
đàn chim bỏ xứ bất khuất ấy nén nỗi đau, quyết tâm xây lại cuộc đời, dựng lại
cơ đồ, chen mình vào chính trị xã hội của quốc gia tạm dung, chen chân vào kinh
tế khoa học của xứ sở tiếp nhận, để hỗ trợ cuộc đấu tranh dân chủ ở quê nhà và
làm vẻ vang trên quê người cho Việt tộc. Từ hơn 40 năm nay, bao nhiêu khuôn mặt
chính trị gia, khoa học gia, lãnh đạo dân sự, lãnh đạo tôn giáo, chuyên gia,
thương gia, nhà văn, nhà báo, sĩ quan cảnh sát, sĩ quan quân đội… gốc Việt đã
làm rạng rỡ giống Hồng Lạc trên đất của giống Hồng mao, đã làm sáng ngời khát vọng
tự do của một dân tộc mà hầu hết lịch sử tồn tại là chiến đấu bẻ gãy tròng nô lệ.
Dấu tích oai hùng đó cũng biểu lộ qua tiến trình tìm lại tự do
cũng của hàng triệu đồng bào quốc nội dũng cảm, dám trực diện đương đầu với cái
chủ nghĩa nô dịch, với cái chế độ đàn áp, với cái chính đảng toàn trị. Bất chấp
viễn ảnh bị đuổi học đuổi việc, bị tống khỏi nhà ở nhà trọ, bị sách nhiễu hăm dọa,
bị cấm cửa cấm đường, bị vu cáo lăng nhục, bị cướp bóc trấn lột, bị tra tấn
đánh đập, bị giam nhốt cầm tù, họ nhất quyết công bố sự thật, bênh vực lẽ phải,
thực thi tình thương, khôi phục quyền lợi; họ kiên tâm đòi hỏi nhân quyền cho đồng
bào, giành lại dân chủ cho đất nước và bảo vệ sự vẹn toàn cho Tổ quốc. Hơn 40
năm qua, hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ phục quốc, chiến sĩ nhân quyền hoặc ngã xuống
trong vũng máu, hoặc nằm im trong nhà tù, đã trở thành biểu tượng của bất khuất,
ngọn đuốc của tự do; hàng ngàn hàng vạn nhà báo độc lập, nhà báo dân chủ ngày
đêm miệt mài vạch trần những sai lầm và tội ác của chế độ, trình bày những nhân
quyền và dân quyền cho đồng bào, đề xuất những đường lối, kế hoạch phát triển đất
nước, canh tân xã hội. Gần 20 năm nay, lại có hàng vạn hàng ức dân oan mất đất
mất nhà, không ngừng nghỉ đi từ nam ra bắc, từ địa phương lên trung ương, để tố
cáo cái Hiến pháp, cái Bộ luật cướp trắng mồ hôi, công sức của tổ tiên và của bản
thân họ, để lên án lũ cướp ngày ngay tại hang ổ của chúng: trụ sở quốc hội, các
phòng tiếp dân, cơ quan công quyền, tư gia lãnh đạo. Dẫu gần như vô vọng, họ vẫn
mặc áo in giòng chữ phản kháng, giương biểu ngữ viết lời yêu cầu, có khi còn chửi
thẳng vào mặt đảng, mặt chế độ (như trong một video clip gần đây của dân oan
huyện Thạnh Hóa, Long An). Đến lúc tuyệt vọng thì khỏa thân, tự thiêu, hay cho
bọn cướp sản ăn đạn. Gần 10 năm nay, lại thấy có những công dân liên kết với
nhau thành những tổ chức xã hội dân sự mà mục đích chủ yếu là đòi tự do, nhân
quyền, dân chủ. Dù bị theo dõi hành tung, cấm cản tụ họp, bị thóa mạ thanh
danh, lũng đoạn hàng ngũ, họ vẫn quyết tâm hình thành một trong ba lực lượng cần
thiết cho một xã hội văn minh (lực lượng chính trị, lực lượng kinh tế và lực lượng
dân sự). Cũng phải kể đến sự oai hùng, lòng can đảm của nhiều lãnh đạo tinh thần
không bằng lòng với cuộc sống êm đềm trong kinh kệ, trong thuyết giáo, nơi
thánh thất, nơi tu sở, trái lại đã thực hiện sứ mạng đạo cứu đời bằng những bài
giảng sấm sét, những tuyên bố nẩy lửa, dù sau đó có thể lâm vào vòng bị lao lý
hay cảnh bị ám hại.
Dấu tích oai hùng nơi Đồng bào hải ngoại lẫn Đồng bào quốc nội như
thế chính là những chồi non hy vọng báo hiệu một mùa Xuân đích thực cho Dân tộc.
Những chồi non đó cần phải được làm cho lớn lên bằng nỗ lực liên minh đoàn kết
không mệt mỏi giữa hải ngoại với quốc nội, giữa hải ngoại với nhau và giữa quốc
nội với nhau; bằng tinh thần dân chủ không lay chuyển: hợp nhất trong đa diện,
coi cái chung quan trọng hơn cái riêng, bất đồng trong ý kiến nhưng không bất
hòa trong hàng ngũ, chấp nhận dị biệt trong phương pháp miễn là đồng nhất trong
mục tiêu, trân trọng mọi sáng kiến tranh đấu của nhau dù nhỏ đến đâu chăng nữa.
Đất Mẹ đang cần những người con có ý thức sáng suốt, tầm nhìn lớn lao, tâm hồn
quảng đại và tinh thần hợp tác để cùng chung tay xây dựng một Việt Nam mới
không còn có cảnh hàng triệu nông dân bị cướp ruộng vườn, khiếu kiện trong tuyệt
vọng; không còn có cảnh hàng triệu công nhân bị bóc lột tiền lương, bươn chải
trong khốn cùng; không còn có cảnh hàng triệu lao động xuất khẩu bị buộc trở
thành lao nô hay tình nô nơi đất khách; không còn có cảnh hàng triệu học sinh
sinh viên bị đầu độc tâm hồn, tiêu diệt ý chí, chẳng lớn lên thành công dân tự
do và trách nhiệm; không còn có cảnh hàng triệu tín đồ bị trấn áp đức tin, thấy
bản thân tôn giáo bị lũng đoạn thành công cụ hay cơ sở tôn giáo bị cướp bóc tàn
phá (cộng đồng Tin lành Mennonite hiện nay là ví dụ); không còn có cảnh hàng vạn
công dân yêu nước bị đàn áp khi xuống đường chống ngoại xâm, bị sách nhiễu khi
mở miệng nói sự thật, bị cầm tù khi lên tiếng đòi nhân quyền, bị tra tấn trong
lao ngục vì nhất quyết chẳng nhận tội (như Mai Thị Dung, Tạ Phong Tần, Đặng
Xuân Diệu…); không còn có cảnh người dân trong nhà bị thường xuyên rình mò khám
xét, ra đường bị tống tiền đòi hối lộ, chạy xe quên đội mũ bảo hiểm bị đánh vỡ
đầu, vào đồn phải tra khảo đến chết rồi bị cho là treo cổ tự tử… vân vân và vân
vân.
Kể ra ngày Xuân mà nhắc tới những cảnh đau buồn như thế xem ra tàn
nhẫn, nhưng người con nào của Mẹ Việt lại không cảm thấy bất nhẫn trước các sự
việc ấy, bởi lẽ chúng là “thành quả khốn nạn” sau 85 năm cai trị đầy bất tài bất
lực, bất nhân bất công của cái chính đảng mà mới đây vẫn trâng tráo cho rằng dưới
sự lãnh đạo của mình, “nhân dân đã lập
nên những kỳ tích trong thế kỷ XX, mà đỉnh cao là thắng lợi của cách mạng Tháng
8-1945, thắng lợi của các cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc, bảo vệ Tổ quốc,
thắng lợi của công cuộc Đổi mới, vững bước đi lên CNXH”, vẫn dối trá vỗ ngực
cho rằng tại VN, ngoài mình, “không có một
lực lượng chính trị nào khác có đủ bản lĩnh, trí tuệ, kinh nghiệm, uy tín và khả
năng lãnh đạo đất nước vượt qua mọi khó khăn, thử thách cam go để đưa dân tộc đến bến bờ vinh quang".
BAN BIÊN TẬP
Bán nguyệt san Tự do Ngôn luận
số 213 (15-02-2015)
2 comments:
sự tự do ngôn luân thì cũng vừa phải, nước nào thì tự do ngôn luận cũng phải đi kèm với pháp luật, chẳng một nước nào có cái tự do ngôn luận tuyệt đối hiểu chưa, đến thánh đường của mỹ còn vụ nowden còn đuổi lên đuổi xuống đó thôi
Nếu bạn hoa tài không biết gì về xã hội Mỹ thì đừng nói phét như thế bạn ạ. Người Việt đang sống tại Mỹ và người Việt tìm kiếm dữ kiện về Mỹ qua Internet họ cười lăn ra luôn đó.
Đăng nhận xét