Xin đừng mong đợi thái quá!

Nam Lộc
Cuộc tiếp xúc để trao thỉnh nguyện thư về vấn đề nhân quyền ở Việt Nam lên Tòa Bạch Ốc vừa chấm dứt vào buổi trưa, thì đến chiều tối đã có những lời nhận định và phê phán tiêu cực, cho rằng chuyến vận động và gặp gỡ đại diện chính quyền Hoa Kỳ đã không diễn ra như mọi người “mong đợi”! Tôi thật sự ngạc nhiên và không hiểu rằng chúng ta mong đợi điều gì hơn những kết quả vĩ đại mà cộng đồng người Việt đã thực hiện và gặt hái được trong gần một tháng trời qua.

Đây là lần đầu tiên người Việt hải ngoại biết sử dụng “sức mạnh của người dân” (people’s power) để đạo đạt tiếng nói cùng ý nguyện của mình lên cấp lãnh đạo HK. Chính sự đáp ứng nhanh chóng và mạnh mẽ như vậy đã khiến Tòa Bạch Ốc phải cử người ra tiếp xúc, và gặp gỡ cộng đồng người Việt để nhận thỉnh nguyện thư cùng chia sẻ mối quan tâm và nhấn mạnh về chính sách bảo vệ nhân quyền của nước Mỹ với chúng ta. Các viên chức được trao phó nhiệm vụ này đều là những người nắm giữ các vai trò then chốt và trực tiếp trách nhiệm trong vần đề mà chúng ta đã nêu ra và quan tâm. Từ các vị phụ tá ngoại trưởng HK, phụ trách về các vấn đề dân chủ và nhân quyền cho đến các chuyên viên về Đông Nam Á Sự Vụ và đặc trách về vấn đề Việt Nam. Thêm các viên chức lãnh đạo Văn Phòng Đặc Trách Á Châu Sự Vụ của chính quyền Obama, cùng các luật sự, phụ trách về dân quyền và nhân quyền trên thế giới v..v… Họ đã tiếp xúc, trò chuyện và lắng nghe một cách nghiêm chỉnh từng lời phát biểu, từng mối quan tâm của hơn 100 thành viên đại diện cho mọi thành phần và đến từ nhiều tiểu bang trên đất Mỹ, để rồi sau đó các viên chức này sẽ báo cáo trực tiếp lên Tổng Thống Hoa Kỳ. Vậy chúng ta còn mong đợi gì hơn, đây là những vấn đề không thể giải quyết trong một sớm, một chiều! Điểm quan trọng là nguyện vọng của chúng ta đã có cơ hội đạo đạt đến những người trách nhiệm.

Thật ra ngay từ khi Tòa Bạch Ốc chú ý đến kết quả thỉnh nguyện thư của cộng đồng người Việt thì các vị phụ tá đặc trách trang mạng “We The People” sau khi trình lên văn phòng Tổng Thống, một viên chức trách nhiệm bộ phận này đã tiết lộ với chúng tôi rằng, tổng thống Obama ngỏ ý rằng, nếu hoàn cảnh và thì giờ cho phép thì ông muốn đích thân tiếp đón các đại diện của cộng đồng người Việt, cũng như muốn được hiểu thêm về nội dung hai bài hát cùng lý do mà người sáng tác ra nó đã bị đưa vào nhà tù ở VN. Tuy nhiên vào lúc 4 giờ sáng Thứ Hai, ngày 5 tháng 3, 2012 giờ California, tức là 7 giờ sáng giờ Washington DC, thì một viên chức khác đã thông báo cho tôi biết rằng, ngày hôm nay sẽ có những cuộc họp khẩn giữa Tổng Thống Obama, và các viên chức cao cấp của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cùng với Thủ Tướng Do Thái Benjamin Netanyahu, về tình hình khẩn trương ở Trung Đông, mà theo viên chức đó thì đây có thể là cơ hội cuối cùng để HK thuyết phục Do Thái đừng tấn công Iran trong lúc này, vì phản ứng của những người lãnh đạo quá khích xứ Iran có thể xẩy ra làm thiệt hại tài sản và nhân mạng của người Mỹ ở khắp nơi trên thế giới mà hậu quả sẽ không thề nào lường nổi. Viên chức này cũng cho biết dù Tổng Thống Obama có xuất hiện trong buổi hội kiến với cộng đồng người Việt được hay không thì kết quả của việc đệ trình thỉnh nguyện thư cũng như tìm hiểu và nghiên cứu mối quan tâm của người Việt về vấn đề nhân quyền ở VN cũng sẽ diễn ra giống nhau, không có gì thay đổi.

Ngay khi nhận được tin này tôi đã chia sẻ ngay với một số thân hữu, trước là để thông báo và sau là muốn lắng nghe các ý kiến đóng góp của họ. Tôi rất vui và phấn khởi vì hầu như tất cả đều có cùng một nhận định: Chúng ta không thể mong đợi gì hơn những thành quả vĩ đại mà cộng đồng VN tại hải ngoại đã đạt được trong chiến dịch thỉnh nguyện thư vừa qua. Bởi vì chưa bao giờ người Việt hải ngoại có cơ hội thể hiện tình đoàn kết và gắn bó keo sơn như lần này! Chưa bao giờ có một cuộc “bỏ phiếu bằng tim” qua thỉnh nguyện thư tập hợp được số lượng người tham dự đông đảo và đáp ứng nhanh chóng như lần này. Chưa bao giờ có sự tiếp tay chặt chẽ của các hội đoàn người Việt đến từ khắp mọi tiểu bang trên toàn nước Mỹ cũng như từ nhiều quốc gia trên thế giới kể cả ở VN. Muôn người như một, đồng tâm, đồng lòng, không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp hoặc giai cấp xã hội. Chưa bao giờ mà hàng ngàn người sốt sắng, tự nguyện, tự bỏ công sức, thời giờ và tiền bạc để tranh đấu cho đồng bào ruột thịt của mình đang bị kềm kẹp dưới chế độ độc tài Cộng Sản.

Từ mối xúc động cá nhân, sự đồng cảm và lòng ngưỡng mộ một người bạn trẻ đồng nghiệp, đồng chí hướng, đồng thời quan tâm đến số phận của một tù nhân lương tâm, nhạc sĩ Trúc Hồ đã âm thầm nghiên cứu phương sách vận động nào hữu hiệu nhất để báo động cho những người lãnh đạo quê hương thứ hai của anh là Hoa Kỳ, phải áp lực ngay với nhà cầm quyền CSVN để thả các tù nhân lương tâm cùng những người tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền đang bị họ giam giữ ở VN, và sẽ có thể bị hãm hại đến tinh thần và thể xác. Nhưng không ai có thể ngờ được, mối quan tâm và tình cảm đặc biệt của nhạc sĩ Trúc Hồ đã được nhiều người chia sẻ và tích cực tham gia, tạo thành một biến cố lịch sử trong sinh hoạt của người Việt từ gần 37 năm qua!

Nhưng đừng đòi hỏi và trông đợi thái quá ở một cá nhân Trúc Hồ! Đừng đòi hỏi Trúc Hồ phải làm tất cả những điều gì mà quý vị cảm thấy của mình là đúng. Đừng bắt anh ấy phải nghĩ như mình nếu không sẽ là sai! Đừng bắt Trúc Hồ phải tranh đấu cho những người mình muốn mà không phải là Việt Khang v..v… Và nếu trông đợi quá ở một cá nhân trong vị trí khiêm nhường của một người nghệ sĩ có lòng thì tôi cho rằng đó là những mong đợi thái quá! Và điều này sẽ tạo ra những thất vọng viển vông, vô hình chung tự hủy diệt những thành quả to lớn mà tập thể hơn một trăm ba mươi ngàn người ký thỉnh nguyện thư đã đạt được.

Thiển nghĩ nếu từ trước đến nay, khi bác sĩ Nguyễn Đan Quế bị bắt ở VN, cá nhân hay tập thể bác sĩ ở hải ngoại lên tiếng tranh đấu, vận động, ký thỉnh nguyện thư hoặc khi nhà báo Điếu Cầy bị bắt thì giới nhà báo hải ngoại lên tiếng, khi luật sư Cù Huy Hà Vũ hay Lê Thị Công Nhân bị CS cầm tù thì luật sư đoàn tranh đấu, khi hòa thượng Thích Quảng Độ hoặc linh mục Nguyễn Văn Lý bị đàn áp thì các vị lãnh đạo tinh thần hải ngoại không phân biệt tôn giáo đồng lòng kêu gọi dân chúng ký thỉnh nguyện thư như nhạc sĩ Trúc Hồ đối với nhạc sĩ Việt Khang v..v.. thì có lẽ CSVN đã không dám tiếp tục hống hách, ngang tàng, hiếp đáp dân lành và đàn áp dân oan như ở VN hiện nay! Không chừng chế độ có thể cũng đã bị sụp đổ rồi!

Nam Lộc

7 comments:

chi can tha viet khang khong noi nhieu thua ca si nam loc kinh men

neu khong tha viet khang co ngay tui may an nuclear weapons

Chi can co duoc nhan quyen hay "quyen tu do ngon luan" o Viet Nam thoi la du de lat do chinh quyen CS. Roi tat ca nhan nguoi tu chinh tri va dan oan se tu nhien duoc tha ra.

Cam on a Nam Loc da viet bai nay.

TB: Xin moi nguoi dung xem hay quan tam toi nhung loi Comments tuc tieu, vo van hoa cua nhung ke pha dam.

Cảm ơn anh Nam Lộc đã viết những lời xây dựng đúng đắn chân tình, ai có sáng kiến nào tốt, hay hơn cứ làm để cứu những người còn bị tù đầy, chưa làm được như Trúc Hồ thì đừng nên phê phán.

Qua 1 tháng TNT nầy, mà tôi cho là thành công, tôi còn thấy lộ diện đầy đủ những gương mặt truyền thông bưng bô CS, phá đám tất cả những gì cộng đồng tị nạn làm được. Lại có vài guơng mặt trí thức kiểu lang vườn, Tiến sĩ hô hào về đầu quân CS để chống Tàu cộng, chủ báo Saigon nhỏ như Đào nhí...phê bình chỉ trích, chất vấn tại sao chỉ đòi nhân quyền mà không đòi đánh Tàu cộng, chê thiếu cái nầy, dư cái kia...
Họ có hoc vị cao, nhưng chương-trình học còn thiếu một chương nên họ không biết, hay vả vờ không biết:
"VIỆT CỘNG TÀU CỘNG LÀ MỘT"
Muốn chống Tàu cộng mà về dưới trướng VC là đưa đầu vào miệng cọp.
Muốn lật đổ VC bằng cách bất bạo động thì phải đánh về NHÂN QUYỀN. Nhân quyền là mẹ của Ngôn Luân, Ngôn Luận là ngòi thuốc nổ cho tất cả vũ khí chống độc tài.

Bác Nam Lộc kính mến,

Trong năm qua cháu biết đến Bác là nhờ Bác đã làm MC cho Asia với chủ đề Phải Lên Tiếng và từ đó cháu đã rất quý mến Bác. Hôm nay đọc những giòng chữ chân tình của Bác làm cháu thêm kính mến Bác, bởi vì những nhận xét của Bác rất là thực tiễn.
Với anh Trúc Hồ thì cháu cũng rất kính phục cái tâm chân thành lá lành đùm lá rách của anh đối với Việt Khang nói riêng và những đồng hương trong nhà tù lớn tại Việt Nam chung.
Nhưng cháu rất buồn khi nghe cuộc phỏng vấn của phóng viên Nghê Lữ với Ts. Nguyễn Đình Thắng. Và từ đó thì cháu đã gửi những nhận định của cháu trong đề tài nầy về Calitoday.
Nhân đây cháu cũng xin ghi lại những điều cháu đã viết để Bác tường. Và sau cùng cháu xin chúc Bác luôn an lành, an khang và luôn kiên trì dũng cảm trong mọi tình huống.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Tuy tôi không ở Hoa Kỳ nhưng tôi đã theo dõi sự việc vận động của anh Trúc Hồ cùng sự hưởng ứng của SBTN và Ts. Nguyễn Đình Thắng rất kỹ. Và rồi tôi rất vui mừng và hảnh diện vì sự thành công trên. Tuy nhiên sau khi nghe bài phỏng vấn trên đây do phóng viên Nghệ Lữ thực hiện thì tôi nhận thấy một việc không hay đó là sự gây hoang mang và chia rẻ trong cộng động người Việt Nam.

PV Nghê Lữ đã đặc những câu hỏi xoáy vào một đảng phái chính trị nào đó taị Hoa Kỳ mà theo PV là một đảng phái không tôt và đảng phái đó đã cố tình đưa người vào Ban Tổ Chức để lợi dụng hầu đạc được mục đích riêng.
Từ những sự việc trên nên tôi có vài thắc mắc.
Tại sao PV lại không liên lạc thẳng với đảng phái đó để tìm hiểu sự việc trước khi phỏng vấn Ts. Nguyễn Đình Thắng?
Tại sao PV không phỏng vấn người của đảng phái đó ?
Tại sao PV không dám nêu tên đảng phái đó lên ?
Nếu PV bảo rằng đảng phái đó không tốt thì tại sao không nói lên những điểm không tôt đó lên hay là mời người trách nhiệm của đảng đó để phỏng vấn họ để mọi đồng hương cùng biết rõ đảng đó tốt xấu ra sao ???
Phóng Viên đã không thực hiện những điều trên thế thì PV có đủ trình độ một nhà báo tự do trên một đất nước tự do không ??? Hay chính PV là người có đầu óc bè phái ??? Hay PV cũng chỉ là một nhà báo nói láo ăn tiền vô trách nhiệm ???

Phần 2:
Thưa Ts. Nguyễn Đình Thắng,
Ts. là một người tôi kính trọng từ lâu nay vì những việc làm vô vụ lợi của Ts. cho những đồng hương mình. Nhưng sau khi nghe những câu trả lời của Ts. Trong cuộc phỏng vấn nầy thì tôi rất buồn vì rồi tôi nhận xét là Ts. thiếu cái tầm nhìn xa.
Ts. đã nghĩ rằng sự thành công vừa qua là chỉ do anh Trúc Hồ, SBTN, Ts. và một số ít cộng sự viên mà thôi. Không đâu Ts. !!! Theo tôi biết thì tất cả các đảng phái chính trị, các hội đoàn và đoàn thể trên đất Hoa Kỳ đã và điều âm thầm xuất toàn lực vận dụng để sự việc được thành công tốt đẹp. Cho đến ngày hôm nay thì những tổ chức trên không một ai lên tiếng nọ kia chỉ trừ PV Nghê Lữ và Ts. mà thôi !! Thật là đáng tiếc !!
Ts. đã không dám nêu tên đảng phái nào mà Ts. đã cho là không đạo đức và không muốn cộng tác. Là một Ts. thì nói phải sách mách phải có chứng, chứ không thể nói khơi khơi. Điều nầy Ts. cũng đã nắm rõ vậy mà bây giờ Ts. lại cò một hành xử ngược lại !!
Song song đó thì Ts. cũng đã nói: Mục đích sau cùng của những đảng phái là để nắm chính quyền. Ts. ơi, trong tình hình đấu tranh cho một Việt Nam tự do và dân chủ hiện nay thì không lập đảng phái thì phải lập cái gì hở Ts. ??? Và trong tất cả các đảng phái trên có đảng nào nói là đảng mình sẽ lên nắm chính quyền thay đảng CSVN hay không ???
Ts. ơi, các đảng phái trên biết sức mình và biết sức đảng csvn và do đó họ đã và chỉ cố gắng thực hiện trong phạm vi hạn hẹp và phối hợp với nhau để những người Việt Nam trong nước sớm thoát khỏi gông xiềng của chế độ độc tài phi nhân bản thôi, chứ muc tiêu của họ không là lên cầm quyền đâu. Vậy thì đảng nào sẽ lên cầm quyền hướng dẫn đất nước Việt Nam sau ngày đất nước được thật sự tự do thì là người dân sẽ quyết định chứ không một đảng phái nào có quyền quyết định cả.
Ngoài ra thì Ts. còn nói là: “Sợ nhà nước Hà Nội nghĩ rằng đây là một hành động chính trị nhằm lật đổ .................”. Tôi phải hiểu sao đây thưa Ts. ???
Phải chăng là Ts. muốn suốt đời cứu giúp những đồng hương hoạn nạn và rồi sợ là khi Việt Nam thật sự có tự do thì sẽ hết việc làm và ảnh hưởng của Ts.???
Thưa Ts., theo tôi thì sau khi Việt Nam có tự do thì việc làm và ảnh hưởng của Ts. chỉ sẽ tăng lên gấp nhiều lần chứ không ngược lại là vì lúc đó những tệ nạn sẽ được phơi bày ra ánh sáng chứ không mập mờ như hiện nay nữa. Và để giải quyết cái vấn nạn đó thì tối thiểu phải là một thập niên chứ không thể ngắn hơn.

Việc làm của Ts. rất đúng tinh thần đạo đức và nhân bản. Nhưng nếu nhìn về nhà nước Hà Nội với chính sách độc tài phi nhân thì những việc làm của Ts. chỉ ví như: Cứu vớt và chăm sóc cho những con chim biển hay vịt biển bị thấm dầu thô thôi. Còn những đảng phái chính trị thì mục đích của họ là bằng mọi cách không cho dầu thô được thoát ra để hủy hoại cả một môi trường. Có thể là cái ví dụ của tôi không chính xác, nhưng tôi tin là Ts. sẽ hiểu ý tôi.

Thưa Ts. và PV Nghê Lữ,
Là con người thì ai mà không có những phút sai trái. Tuy nhiên nếu mình biết việc đó sai thì mình nên xin lổi và cố tránh cho lần tới. Đó là một hành xử rất cần trong cuộc sống và đó cũng là sự thể hiện của người có liêm sĩ và có văn hoá trong một xã hội tự do và văn minh.

Với tôi thì những giòng chữ trên đây là một chia sẻ chân tình chứ không xúc phạm hay mạ lỵ PV Nghê Lữ và Ts. Và từ đó thì tôi mong rằng từ nay cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ sẽ là một cộng đồng đoàn kết thật sự và một tiêu biểu đẹp để khắp nơi cùng noi theo.

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More