Có một cây là có rừng và rừng sẽ lên xanh…
Cách đây ít lâu
tôi đọc một bài viết của nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai với tựa đề “Hầu chuyện
với anh Trương Tấn Sang”; bài viết của ông xoay quanh hiện trạng của đất nước.
Như một lời nói thẳng, nói thật, một lời tâm tình dựa trên câu nói mớm của ông
Trương Tấn Sang khi tiếp xúc cử tri tại Sài Gòn. Ông
Sang nói: “Chúng tôi sẵn sàng nghe những ý kiến cay đắng”.
Đúng như cảm nhận
của ông Sang khi thốt ra lời nói trên. Ông Nguyễn Khắc Mai là một trong số những
đảng viên CS thầm lặng, những người từng thiết
tha với Đảng, hết lòng với đất nước; và nay đã
thất vọng, đã cay đắng lắm trước thực trạng xã hội và lối điều hành đất nước của
lãnh đạo CS hiện nay. Ông Mai cố đem những lý luận Mác Lê và lời nói ông Hồ làm
chuẩn, nhưng người đọc có thể thấu cảm được hết cả nỗi buồn, nỗi thất vọng của ông
qua bài viết mà có đến tám lần ông nhắc đến chữ Cay Đắng.
Tôi nghĩ đến những đảng viên thầm lặng khác qua ông Nguyễn Khắc Mai. Những người ngày hôm nay, đi trên đất còn nghe được máu ấm của đồng đội mình trên mỗi bước chân qua. Tôi chợt thấy cảm thương những con người đã bỏ cả cuộc đời tin theo chủ nghĩa cộng sản và chạnh lòng nhớ đến câu nói của một nhà văn: “Lệ rơi, thật dễ để dùng ống tay áo lau đi, nhưng tôi phải làm thế nào để xóa vệt nước mắt khỏi trái tim mình?”
Nếu thật đó là tấm lòng của ông Nguyễn Khắc Mai, nếu thật sự tổ quốc không hề đánh mất họ, những người đã một thời lăn thân trong lửa đạn vì độc lập dân tộc, chắc chắn họ biết điều mình phải làm. Ông đã viết câu cuối trong bài tâm tình với ông Trương Tấn Sang như sau:
“Liệu
chúng ta có thật tâm sám hối đặng cứu rỗi đất nước thoát khỏi tình thế hiểm
nguy trước một Trung Hoa đế quốc, bá quyền nước lớn (mà Tập Cận Bình vừa tuyên
bố), liệu có nhanh chóng thoát ra sự suy đồi, trì trệ, bảo thủ, lạc hậu hiện
nay hay không…”
Liệu những đảng viên cay đắng như ông Nguyễn Khắc Mai có góp phần cứu nguy được vận mạng của đất nước đang chỉ mành treo chuông không? Tôi cho rằng họ làm được, câu trả lời nằm trong mỗi cá nhân của những Nguyễn Khắc Mai, và bằng vào quyết tâm phải hành động. Rõ ràng chúng ta không còn nhiều thời gian. Tình trạng nguy nan của đất nước không cho phép đợi chờ thêm nữa. Và cũng bởi vì quanh họ, những người dân tuy cô thế, thấp cổ bé miệng cũng đã bắt đầu từ lâu. Điển hình gần đây nhất là hình ảnh đáng phục của Bọ Lập cùng những bạn hữu của anh.
***
Ít ai biết Bọ Lập
bị liệt hẳn nửa người sau một tai nạn. Ngay cả đến việc chuyện vệ sinh cho
chính mình, anh cũng phải cậy dựa vào vợ con. Cũng ít người biết rằng anh đã
một lần toan tự vẫn. Nhà văn Huỳnh Ngọc Chênh kể rằng: một hôm lựa lúc gia đình
đi vắng, Bọ Lập đã lăn xuống khỏi giường, anh bò từ căn hộ tập thể của anh lên
trên sân thượng. Anh định từ đó gieo mình xuống đất, tự mình kết liễu để tránh
gánh nặng cho gia đình. May mắn, có người trong khu tập thể phát hiện và bồng
anh xuống. Từ một người từng lâm vào những hố thẳm cuộc đời như thế, Bọ Lập đã
vượt lên trên hoàn cảnh khó khăn của chính mình để nghĩ đến nỗi khổ đau của người
khác, để lo lắng về sự tuột dốc thảm hại của đất nước.
Biết được hoàn
cảnh của Bọ, người ta thêm trân quý cảnh Bọ đi biểu tình chống Trung Quốc ngày
11.5.2014. Hôm đó, Bọ tự mình thuê taxi ra hiện trường tham gia với anh em. Lúc
Bọ đến nơi thì đoàn biểu tình đã kéo đi xa rồi! Một mình, Bọ vẫn làm cuộc biểu
tình dọc theo đường Đồng Khởi. Bây giờ nhớ lại, hình ảnh Bọ với đôi chân khập
khiễng bỗng làm tôi ý thức ra mức quan trọng của TỪNG NGƯỜI ĐẤU TRANH trong
tình cảnh hiện nay, đối với đồng đội và đối với việc chung.
Thật vậy, thử tưởng
tượng năm1285, khi quân Mông Cổ xâm lăng ta lần thứ hai, Vua Nhân Tông đi thuyền
nhỏ xuống gặp Hưng Đạo Vương, ngài hỏi rằng: “Thế giặc to như vậy, mà chống
chọi với nó thì dân bị tàn hại, hay là trẫm chịu hàng để cứu muôn dân?” Nếu lúc
đó câu trả lời của vị Quốc Công Tiết Chế khác đi, không phải là “ Bệ hạ muốn hàng
xin hãy chém đầu thần trước” thì liệu Đại Việt có còn trường tồn đến ngày hôm
nay không? Hưng Đạo Vương đã dùng quyết tâm của chính ông mà bảo vệ được đất nước.
Nếu như quyết tâm của một người có sức lan toả đến nhiều người như vậy và giúp
cho quân đội của một đất nước nhỏ bé có thể đánh thắng một đội quân lừng lẫy thế
giới; thì mỗi chúng ta với lòng thiết tha cùng vận nước, nếu đứng cùng nhau, chắc
chắn không có bất cứ một cường quyền nào có thể huỷ diệt được dân tộc mình.
Một điều hệ trọng
cũng cần được vạch ra: khi cuống cuồng "bắt khẩn cấp" một Bọ Lập đang
liệt nửa người và phải đánh máy bằng một tay, lãnh đạo CSVN đã lộ rõ sự bối
rối, yếu kém và lo lắng về mức độ chán ghét của dân đối với chế độ. Lo lắng đến
mức họ không dùng Điều 258 - lợi dụng quyền tự do dân chủ - để buộc tội, mà
phải dùng đến Điều 88 - tuyên truyền chống chế độ - để buộc tội anh. Bạn bè và
dư luận khắp nơi lại càng chán ghét và căm phẫn khi nhìn Bọ bị công an lôi đi
trong tình trạng không có thuốc men, không người giúp anh ngay cả trong việc vệ
sinh hàng ngày. Đây là một hành động tàn nhẫn của lãnh đạo CS, chẳng khác gì một
hình thức tra tấn nguội đối với một nhà văn đã cao tuổi lại bịnh hoạn.
Nhưng những hành động trấn áp để dằn mặt
người chung quanh này vẫn chỉ dẫn đến những tác dụng ngược, như những trò
tương tự trong suốt mấy năm qua đối với Linh mục Nguyễn Văn Lý, anh Điếu Cày,
nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà báo Nguyễn Hữu Vinh, blogger Người Lót Gạch,
v.v... Cứ sau mỗi vụ bắt bớ vô lý và hèn kém, phản ứng của giới đấu tranh dân
chủ khắp nước đã không xẹp xuống mà càng đông người xuất hiện công khai hơn,
hoạt động mạnh mẽ hơn. Đặc biệt với trường hợp của Bọ Lập. Sự bất nhẫn trước cái
ác, cái bạo ngược vô lối của nhà cầm quyền đã dẫn đến hàng trăm bài viết, bài
status trên mạng bày tỏ lòng yêu thương và kính trọng đối với Bọ.
Đáng phục hơn nữa, một số bạn hữu xót xa
cho Bọ, đã không ngần ngại công khai tuyên bố sẵn lòng đi tù như Bọ, sẵn sàng
lãnh còng đôi 88 cùng Bọ:
Facebook ‘Lô Đề VN’ đăng hình hai blogger
Nguyễn Xuân Diện và Nguyễn Tường Thụy sát vai nhau với dòng chữ “2 tù nhân dự khuyết HN có trong danh sách
gặp nhau rất vui vẻ. Đang tranh nhau xem ai được bắt trước, ai được bắt sau. Cả
2 đều muốn được bắt điều 79, 88”
Blogger Nguyễn Lân Thắng phát biểu: “Bất cứ blogger chính trị nào cũng có thể bị
bắt bởi điều 88... chúng tôi đã sẵn sàng…!”.
Riêng Facebooker Hoàng Dũng còn đặt chỉ tiêu
cho mình: “Phải thế chứ! Đã bị bắt thì
phải bị bắt vì chính trị và hẳn phải là 79 hay 88 chứ! Ước gì mình được như bọ
Lập. Có bác nào biết những tài liệu tàng trữ của bọ Lập là những tài liệu gì để
rồi mà bị bắt không? Chỉ cho tôi để tôi tự nguyện giao nộp với”.
Chính lòng yêu thương Bọ trong tình trạng
thể chất hiện nay và sự rành rẽ về khả năng hèn kém của lãnh đạo đã dẫn đến sự
đồng tình trong giới đấu tranh rằng: dẫu mai này nếu Bọ có đuối sức trong tù,
nếu Bọ cần phải về nhà uống thuốc, tịnh dưỡng thì chắc chắn sẽ có nhiều anh chị
em sẵn lòng thế chỗ cho Bọ, và họ vẫn luôn thương quí Bọ hết lòng.
Đến lúc này, hình như mọi người đều đã nhận
ra rằng nếu rụt lại trong im lặng chúng ta chỉ yên ổn tạm thời, nhưng cùng lúc
chấp nhận cho nhà cầm quyền lại treo một cái mã tấu khác trên đầu mình. Và nếu
rụt lại thì cũng sẽ rất có lỗi với Bọ, với những hy sinh cao quí của Bọ, của
anh Ba Sàm, anh Duy Nhất, và bao người khác. Tôi tin rằng nhiều người âm thầm
ngoài kia đang muốn được sống như Bọ. Họ thấy cần phải làm một điều gì đó với
Bọ, cho Bọ, và vì Bọ. Ai cũng muốn được cùng với Bọ dũa cho mòn, cho đứt cái
còng 88 này.
***
Bỗng dưng tôi nhớ đến cái ý niệm một mình
trong bài hát “Một Đời Người, Một Rừng Cây” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn “…tôi vẫn nhớ hoài một loài cây, sống gần
nhau thân mới thẳng, có một cây là có rừng và rừng sẽ lên xanh”. Tôi bỗng
muốn cám ơn Bọ Lập, cám ơn đôi chân khập khiễng trong buổi biểu tình một mình của
anh. Từ anh, tôi đã nhìn thấy một rừng cây đang lên xanh. Tôi nhìn thấy Hoàng Dũng,
Nguyễn Lân Thắng, Nguyễn Tường Thuỵ, Nguyễn Xuân Diện và nhiều, nhiều người khác
nữa…
Và tôi nghĩ đến nỗi cay đắng của những
Nguyễn Khắc Mai với một niềm hy vọng lớn lao. Nói cho cùng, nếu so sánh tương
quan lực lượng giữa ta và giặc, thế hùng mạnh của Mông Cổ thời ấy và sự hung hãn
của Trung Cộng ngày hôm nay… không có gì khác biệt. Rõ ràng, thắng hay bại, nhục
hay vinh của một dân tộc tuỳ thuộc vào sự quyết tâm và sáng suốt của mỗi con người.
1-1-2015, khai bút cho một năm thật sự mới.
Nguyệt
Quỳnh
0 comments:
Đăng nhận xét