Trong Ngày Hoàng Sa, 17 tháng 1, năm nay,
ngoài một đoạn phim ngắn chiếu trên đài truyền hình, tất cả các buổi lễ tưởng
niệm như mấy năm trước đều biến mất. Nhìn hiện tượng này, người dân có thể hiểu
ra nhiều điều:
· Các màn tưởng niệm của mấy năm
trước chỉ được lãnh đạo đảng ra lệnh thực hiện một cách miễn cưỡng, để "cạnh
tranh" với các buổi tưởng niệm do dân tự làm, nghĩa là để tránh bị mang tiếng
"lãnh đạo đảng không yêu nước bằng dân thường".
· Nhưng năm nào biết công an ngăn
chận được các buổi tưởng niệm của dân thì lãnh đạo đảng dẹp luôn các màn kịch
tưởng niệm của nhà nước.
· Đặc biệt năm nay, khi vừa đón nhận
chỉ thị bổ nhiệm nhân sự từ Du Chính Thanh, Ủy viên bộ Chính trị kiêm Chủ tịch
Chính hiệp Trung quốc, cho Đại Hội Đảng XII, và bày tỏ lòng thần phục với việc
khai trương văn phòng 2 sứ quán Trung Quốc dưới tên Viện Khổng Tử, thì lại càng
không có chuyện cho tưởng niệm Hoàng Sa.
Nhưng không chỉ các chiến sĩ Hoàng Sa, mà mọi
anh hùng dân tộc đều có cùng số phận. Sau bao nhiêu năm gạt tất cả cha ông một
cách khinh miệt xuống cùng hạng "giai cấp phong kiến" để chỉ tôn thờ
các ông tổ Mác, Lê và các thần thánh cộng sản quốc tế, đến cuối thế kỷ 20 ngày
Quốc Tổ Hùng Vương của Việt Nam (10 tháng 3 âm lịch) mới được lãnh đạo đảng miễn
cưỡng công nhận là ngày quốc lễ sau khi Liên Xô và thế giới cộng sản sụp đổ. Nhưng
vào năm ngoái, lại vừa xuất hiện một nghị định của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hạ
cấp ngày Quốc Tổ cùng với TẤT CẢ các ngày tưởng nhớ các vị anh hùng dân tộc như
Hai Bà Trưng, Hưng Đạo Đại Vương, Quang Trung Hoàng Đế,...
Ngược lại, từ năm 2015 này trở đi, đảng chỉ
cho phép kỷ niệm ở cấp quốc gia những lãnh tụ của đảng CSVN như cố TBT Trần Phú
- người bị đổ cho đủ thứ tội lỗi trong suốt thời ông Hồ Chí Minh và Lê Duẩn cầm
quyền; hay cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng - người đứng tên bản công hàm năm 1958 thừa
nhận toàn bộ hải phận đường lưỡi bò, bao gồm cả Hoàng Sa, Trường Sa, là của Trung
Quốc; hay cố TBT Nguyễn Văn Linh - người dẫn đầu đoàn lãnh đạo CSVN đến hội nghị
Thành Đô năm 1990 xin thần phục Bắc Kinh, mà đến nay các điều đã ký kết vẫn tiếp
tục phải giữ ở độ tuyệt mật, ...
Tóm tắt lại, ai bị cố tình đẩy vào quên lãng
và ai được nâng lên bàn thờ đều phụ thuộc vào một tiêu chuẩn chính để xét định,
đó là "ảnh hưởng thế nào đến quan hệ Hà Nội - Bắc Kinh?". Những người
con dân Việt đã hy sinh để bảo vệ đất nước chống ngoại xâm trong lịch sử cận đại
cũng bị xét theo cùng tiêu chuẩn đó. Mỗi năm, trong ba tháng đầu năm dương lịch,
dân tộc Việt Nam
có 3 biến cố không thể quên. Đó là trận hải chiến Hoàng Sa ngày 19/1/1974, trận
chiến 10 năm biên giới phía bắc nổ ra ngày 17/2/1979, và biến cố đảo Gạc Ma nơi
64 chiến sĩ Việt bị Trung Quốc tàn sát ngày 14/3/1988.
Ngày nay, ngay cả trong những năm có các buổi
tưởng niệm gượng gạo nêu trên, nghĩa trang của các chiến sĩ Việt Nam dọc theo
biên giới phía Bắc vẫn bị cố tình để trong tình trạng hoang phế trong khi các
phái đoàn đại diện đảng và nhà nước Việt Nam vẫn khệ nệ mang vòng hoa hàng năm
sang bên kia biên giới để "Kính nhớ các liệt sĩ Trung Quốc". Tệ hơn nữa,
các tấm bia tưởng niệm tại những khu nghĩa trang binh sĩ Việt Nam còn bị đập phá
hoàn toàn hoặc bị đục bỏ các hàng chữ ghi khắc lý do họ đã hy sinh,... chỉ vì sợ
lãnh đạo Bắc Kinh khó chịu.
Số phận 64 chiến sĩ Trường Sa - những người
bị lính Trung Quốc tàn sát tại đảo Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa) chỉ vì Bộ
Chính Trị không dám cho lệnh bắn trả mà cũng chẳng cho lệnh rút lui, chỉ hoàn
toàn im lặng - cũng bị đối xử tồi tệ không kém. Không những họ đã chết mất xác và
không được tưởng niệm, mà ngay cả phần nói về họ trong quân sử Quân Đội Nhân Dân
cũng bị xoá nhòa. Các thế hệ mai sau đọc những trang sử này sẽ chẳng thấy có gì
đáng nhớ, chẳng biết vì sao họ đã hy sinh, và chẳng học được bài học gì vì những
dữ kiện lơ mơ như bị "hải quân nước lạ", "tàu nước ngoài" bắn
chết.
Hiển nhiên, dân tộc Việt Nam, với truyền thống
biết ơn và tôn kính mọi anh hùng dân tộc, mọi con dân đã hy sinh để bảo vệ đất
nước, không thể chấp nhận thái độ phản bội hèn kém đó của những người lãnh đạo
hiện nay. Vì việc vùi dập những người đã
hy sinh cho đất nước vào quên lãng không chỉ là sự uất hận của gia đình những
người đã nằm xuống mà còn là sự nhục nhã của cả dân tộc và ngược lại đạo đức
truyền thống của người Việt Nam.
Chính vì thế mà trong nhiều năm gần đây,
trong làng báo lề dân đã xuất hiện rất nhiều những bài vở do người dân tự
nghiên cứu, tự đi phỏng vấn các nhân chứng, tự dịch thuật từ các nguồn nước ngoài,
và tự tổng hợp để có bức tranh lịch sử đúng nhất có thể được về 3 biến cố kể trên.
Làng báo công cụ, một lần nữa, sau khi cố bẻ cong và che đậy không xong, đành
chạy theo với những bài bình luận theo kiểu "vừa viết vừa run" và không
dám nhắc đến các tội ác của quân đội Trung Quốc đối với quân và dân Việt Nam. Ngay cả những
bài "nửa mùa" đó cũng có lúc bị kéo xuống sau khi vừa xuất hiện trên
các trang mạng báo lề đảng.
Người dân cũng tự tổ chức những buổi tưởng
niệm cho TẤT CẢ các chiến sĩ Việt đã bỏ mình tại Hoàng Sa, Biên Giới, và Trường
Sa. Đây là những buổi lễ phát xuất từ đáy lòng của những người trân quí và biết
ơn những tấm gương yêu nước. Họ cố hết sức tổ chức bất kể những trò phá phách cực
kỳ hèn kém của lãnh đạo đảng như cho công an giả vờ cắt đá cho tung bụi mù, cho
các nhóm múa đôi (nhảy đầm) gấp rút tới nhảy nhót để giành chỗ, cho Đoàn Thanh
Niên Cộng Sản tổ chức thi hát với âm thanh tối đa để át tất cả, cho công an giả
dạng côn đồ xông vào giật các băng vải trên vòng hoa tưởng niệm, hay xông vào
giật micrô như tại Đà Nẵng, v.v...
Với những hành động phá phách bỉ ổi đó, báo
Nhân Dân vẫn trắng trợn phê phán rằng việc tưởng niệm tự phát trước tượng đài Lý
Thái Tổ là không nghiêm túc. Nhưng Ban Tuyên Giáo không dám viết tiếp vậy thì tổ
chức tưởng niệm những người đã hy sinh chống Tàu bảo vệ tổ quốc ở đâu? Đảng và
nhà nước không tổ chức. Dân làm ở nhà riêng thì công an xông đến bắt vì tụ tập đông
người bất hợp pháp. Dân làm nơi công cộng và trước tượng đài anh hùng dân tộc
thì lãnh đạo tìm mọi cách hạ cấp để làm cho buổi tưởng niệm "không nghiêm
túc". Vậy Ban Tuyên Giáo muốn gì? Họ muốn dân cũng theo lãnh đạo đảng đẩy
nhanh những người đã hy sinh vào quên lãng để Bắc Kinh cho giữ ghế cai trị?
Dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa không chấp nhận sống
hèn như thế!
Nhưng thay vì chỉ tổ chức tại một nơi như công
viên Lý Thái Tổ và dễ bị côn an phá hoại, có nên chăng vào ngày Trường Sa 14/3
năm nay tổ chức các buổi cầu nguyện trên khắp nước theo mọi tôn giáo cho TẤT CẢ
những chiến sĩ đã hy sinh tại Hoàng Sa, Biên Giới, và Trường Sa? Các nơi tổ chức
sẽ thông báo lên mạng Internet để toàn dân cùng biết và hiệp thông. Ngoài ra, các
đoàn của dân trong mấy tuần trước ngày 14/3 cũng chia nhau đi đến các khu nghĩa
trang để chăm sóc các mộ phần chiến sĩ, thắp hương và cắm những bảng giấy ghi tấm
lòng biết ơn của toàn dân. Và những loại hành động tưởng nhớ tương tự mà nhiều
người có thể làm vào những thời điểm và không gian khác nhau, rồi cùng nhập lại
trên mạng Internet.
Hiển nhiên, lãnh đạo đảng trước hết sẽ cố gắng
xuyên tạc ý nghĩa những việc làm nêu trên, qua báo đài công cụ và bằng các trò
rình rập, bao vây của công an; rồi khi thấy không thể ngăn cản được, họ sẽ cho
tổ chức các hình thức tương tự để "cạnh tranh", y như những màn kịch
tưởng niệm mấy năm trước.
Nhưng
đã đến lúc mọi người dân Việt gạt bỏ sang bên các trò hèn kém của lãnh đạo đảng,
dù là phá hoại hay chạy theo, và cứ làm những việc đúng với đạo đức và lòng yêu
nước từ ngàn đời của cha ông; hãy cứ làm những việc không chỉ cho những người
yêu nước đã nằm xuống mà còn vì lòng yêu nước đang mờ nhạt dần nơi các thế hệ
tương lai.
0 comments:
Đăng nhận xét